Chương 10: Tế Phẩm

Bình minh, trời rạng sáng.

Tháng bảy, ngày mười lăm.

Trăng tròn còn treo ở chân trời còn có chút phiếm đỏ, hai thị nữ đầu tóc hoa râm cầm theo đèn l*иg màu đỏ mở cửa viện ra, giống như những lần trước, chuẩn bị nghi thức ngày thị thần trọng sinh. Nhưng mà đập vào mi mắt không phải sân viện

Trống vắng, mà là sợi tơ máu đầy viện từ tối hôm qua vẫn chưa từng thay đổi.

“Cạch ––

Đèn l*иg màu đỏ lăn xuống mặt đất, nhanh chóng cháy lên, dưới ánh lửa thiêu đốt, hai người già khuôn mặt cứng đờ trắng bệch, “Sao có thể!”

“Thị thần sao còn chưa bắt đầu ngủ say?”

Trong sân ba chỗ vết máu mười phần rõ ràng, ánh mắt hai người đảo qua liền thấy, nhưng dù thế nào cũng không thể tìm thấy chỗ dấu vết cuối cùng:

“ Không xong, lần này tế phẩm xảy ra vấn đề!”

“Sao lại xảy ra sơ sót như vậy!”

“Nhanh chóng gọi bọn họ đưa tế phẩm tới đây, không thể chậm trễ thời gian nữa!”

Trong hoảng loạn, cửa viện một lần nữa bị đóng lại. Lại không biết bao lâu cửa viện một lần nữa mở ra . Trốn tránh ở phía dưới hành lang qua khe hở tối tăm, La Ngọc An nghe thấy tiếng bước chân đang hỗn độn vang lên trên đỉnh đầu mình.

Tựa hồ có một người bị trói đặt ở trên hành lang, tiếng bước chân đưa người đến rời đi, tiếp theo là một khoảng thời gian yên tĩnh rất dài.



La Ngọc An ôm lấy mình gắt gao cuộn tròn, mở to mắt, nhìn ánh nắng từ khe hở hành lang chiếu vào, còn có chất lỏng màu đỏ cũng theo khe hở nhỏ giọt xuống.

“Tí tách, tí tách...”

La Ngọc An nằm đến cả người cứng đờ, rốt cuộc trong yên tĩnh thật lâu giật giật ngón tay, thử làm bản thân dịch từ nơi này ra ngoài. Cô cẩn thận từ phía dưới khe hở hành lang ló đầu ra, thấy trong sân trống rỗng, sợi tơ máu đầy trời đã không còn, ước chừng là 3-4 giờ chiều.

Ánh Mặt Trời chiếu sáng hơn nửa cái sân, kiến trúc hoa mỹ của điện thờ ở chỗ trung tâm dưới ánh mặt trời sáng ngời xán lạn. Nếu không phải gần đó có một mảnh vết máu sót lại, cơ hồ cô còn cho rằng ác mộng tối hôm qua thật sự chỉ là một giấc mơ.

Đột nhiên, chỗ cửa viện có tiếng động. La Ngọc An nhanh chóng giấu mình trở về, cô nghe thấy trong viện có vài người đi vào, ai lấy cũng thực trầm mặc, tận lực thả nhẹ động tác, hai lão thái thái kia đè thấp giọng nói:

“Nhất định phải tìm ra người kia!”

“Thị thần kết kén đã bị cô ta ảnh hưởng, không thể để cô ta ở chỗ này quấy rầy thị thần nghỉ ngơi!”

“Động tác nhanh một chút, dù thị thần đã bắt đầu đi vào giấc ngủ, cũng không thể quấy rầy thị thần lâu.”

“Thị nữ, tìm được người thì xử lý thế nào?”

“Gϊếŧ.”

Đối thoại lạnh nhạt đó ở ngay đỉnh đầu nàng, La Ngọc An run rẩy một chút. Tùy thời tùy ở chỗ này sẽ bị ra mà gϊếŧ chết làm cô nỗ lực cuộn mình trong khe hở. Nhưng cô cũng rất rõ ràng, cái sân này chỉ có như vậy, sẽ nhanh thôi cô sẽ bị tìm ra.

Ánh mắt tuyệt vọng hướng vào trong điện thờ, trong lòng La Ngọc An xuất hiện một ý tưởng điên cuồng.

Nếu trốn vào nơi đó thì sao?