Chương 6: Cổ Trạch

Tầng tầng lớp lớp cửa, bóng cây tối tăm loang lổ, hành lang dài và đình viện yên tĩnh không tiếng động. Bóng dáng hai người ở phía trước dẫn đường đưa bọn họ vào bên trong mê cung cổ trạch, đưa tới một cái sân cực kỳ kỳ quái.

Toàn bộ sân giống như một chữ khẩu [口-miệng] bốn phương hướng phân biệt là bốn căn phòng, ở giữa sân xây một tòa kiến trúc đơn độc nhỏ hơn. Khác với kiến trúc cổ dọc theo đường đi đã nhìn thấy, La Ngọc An cảm thấy tòa kiến trúc chính giữa chữ khẩu đó càng như một cái điện thờ lớn—cô và em gái đã cô đã từng nhìn thấy điện thờ như thế này ở phong tục tập quán nơi nào đó, nghe nói là một loại điện thờ quy cách tối cao.

“Mấy người, phân biệt ở trong bốn căn phòng này.”

Một lão thái thái mở miệng nói, bà ấy đứng ở đó, hai mắt hơi vẩn đυ.c nhìn bọn họ, là loại ánh mắt không hề có tình cảm, giống như nhìn vật chết làm người ta cảm thấy không thoải mái từ đáy lòng.

Bốn người đều bị nơi quỷ dị này dọa sợ, không tự giác mà làm theo lời bà ấy nói, bị bà ấy nhìn chăm chằm, ngoan ngoãn tiến vào trong bốn căn phòng ở trong sân vuông.

La Ngọc An tiến vào căn phòng bên tay phải, trong phòng thực trống trải, cái gì cũng không có, mặt đất bóng loáng sạch sẽ, trên vách tường sơn màu đỏ, xà nhà là thanh gỗ trùng trùng điệp điệp, bởi vì ánh sáng không tốt, không thấy rõ điêu khắc cái gì.

Ngoài cửa trên hành lang vang lên tiếng bước chân, là hai lão thái thái kia, các bà ấy đi lại ở trên trên lang, theo thứ tự khép lại bốn cánh cửa. Một tiền đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, làm La Ngọc An vô cớ cảm giác tim mình giật thót.

Sắc trời đã hoàn toàn tối, trong phòng cái gì cũng không nhìn thấy rõ, chỉ có một chút ánh sáng mơ hồ xuyên qua khe cửa, La Ngọc An nhịn không được tới khe cửa nhìn ra bên ngoài, thấy hai điểm sáng màu đỏ rời khỏi sân. Đó là hai lão thái thái cầm theo đèn l*иg, các bà ấy tiến vào chỗ cửa nhỏ rời đi, hình như là còn khóa cửa lại, cô nghe thấy tiếng khóa vang lên. Vừa rồi lúc tiến vào sân này, cô có chú ý thấy khóa trên cái cửa nhỏ kia, có hai cái, đều thực thô to và nặng trịch.



Trong bóng đêm La Ngọc An ôm chặt lấy mình, cô nhìn quanh căn phòng trống rỗng đen nhánh, cảm giác sẽ có thứ gì từ đó trong bóng tối lặng yên xuất hiện. Có thể là một đôi tay đột nhiên túm chặt chân cô, có thể là mái tóc nhẹ nhẹ từng đợt từng đợt đột nhiên từ trên xà nhà buông xuống trước mắt cô. La Ngọc An có chút không khống chế được tưởng tượng như vậy, nhịn không được co mình thành một cục.

An tĩnh không biết bao lâu, sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa. Trong bốn người có một người mở cửa, là một người đàn ông, hắn đi ở trên hành lang, tiếng bước chân đặc biệt nặng nề, dù cố ý đi khẽ vẫn cứ thực vang.

Người nọ đi gõ cánh cửa bên cạnh, thấp giọng nói: “Mở cửa, đều ra đi!”

“Này! Nhanh dậy đi, đây là nơi quỷ quái gì, các người không phải thật sự chuẩn bị cứ như vậy ở phòng cả đêm đấy chứ? Đều ra ngoài nói xem phải làm sao bây giờ!”

La Ngọc An xuyên qua khe cửa thấy bóng đen mơ hồ của người đàn ông đứng ở trước cánh cửa bên cạnh, mím môi, cô nhận ra ra đây là người đàn ông vóc dáng cao nhất trong bốn người.

Trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy, có thể cùng những người khác ở bên nhau xác thật càng thêm cảm giác an toàn. Nhưng mà... người đàn ông này là bởi vì cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ hại mười mấy phụ nữ mới bị bỏ tù.

Người đó không thể gõ mở cánh cửa, hùng hùng hổ hổ mà đi tới bên chỗ cô,La Ngọc An nhanh chóng giơ tay gắt gao ấn chặt cánh cửa của mình .

Đúng lúc này, trong bóng tối sâu kín thâm trầm sáng lên một ngọn đèn đỏ -- ở trong căn phòng chính giữa giống cái điện thờ kia.