.
" Sao vậy?”
La Ngọc An gian nan từ hai chữ này nghe ra ý vị quan tâm, cô lắc đầu, tóc đong đưa ở trên đầu gối thị thần.
"Không sao, chính là nhờ ngài.” Nếu biết nhanh như vậy hắn sẽ biến thành một bộ dáng khác, sáng sớm ngày hôm qua không nên vội vàng rời đi như vậy thì tốt rồi.
Thị thần trong ánh sáng màu đỏ chiếu rọi điện thờ, biểu tình hờ hững trên mặt giống như mặt nạ vẽ lên, đến đôi mắt cũng đờ đẫn nhìn thê tử trên đầu gối, "Nàng không quen bộ dáng của ta?"
La Ngọc An phảng phất như làm sai cái gì, cúi đầu mím môi, "Em thực nhanh là có thể quen.”
"Như thế, ta hiểu được.” hắn kéo La Ngọc An tới.
La Ngọc An hơi mang mờ mịt mà bị hắn kéo vào thân thể, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đột nhiên xuất hiện ở trong mảng màu đen sền sệt động đậy. Đó là nơi mà hai ngày trước cô mặc hỉ phục đi vào.
Thị thần giống như ngày đó chìm nghỉm trong màu đen, nhìn thấy cô, mở to mắt hơi hơi mỉm cười với cô, "Lại đây."
La Ngọc An thấy hắn tươi cười, đôi mắt liền sáng lên, rụt rè lúc trước lập tức đều vứt bỏ, chỉ cảm thấy có loại vui sướиɠ mất mà tìm lại.
Cô nhào qua, gắt gao ôm thị thần biết ôn nhu mỉm cười với cô này, liều mạng ngủi hơi thở trên người hắn.
Thị thần hơi có chút buồn rầu mà thở dài một tiếng, "Đều là ta, sao phản ứng bất đồng như thế.”
La Ngọc An ôm cổ hắn, có chút xấu hổ, "Ngài, sao ở chỗ này lại là dạng này, vừa rồi là một dáng vẻ khác?”
Thị thần vuốt đầu tóc bị cô cọ loạn, chậm rãi nói: "Là mặt nạ mà thôi. Công chính nghiêm minh, lãnh khốc vô tư, nhân từ hiền lành...... Đều là mặt nạ tộc nhân dâng lên cho ta, duy độc ở chỗ này, là bộ dáng chân thật của ta.”
La Ngọc An như suy tư gì, bởi vì nơi này kỳ thật là nguồn lực lượng của thị thần, là thế giới bên trong thần tượng gốm sứ của hắn sao?
" Không cần sợ hãi, chỉ là mặt nạ bất đồng mà thôi, bản chất đều là ta.”
Được thái độ của hắn trấn an, La Ngọc An rốt cuộc cảm giác hoàn toàn thả lỏng, cô sẽ đến tay thị thần, gãi gãi ngón tay cái của hắn, "Ừm, em không sợ, về sau còn có thời gian rất dài lâu, em nhất định sẽ quen mỗi một bộ dáng của ngài.”
Lời nói tương tự, lần đầu tiên nói là khẩn trương bảo đảm, lần thứ hai nói, tràn ngập ý tứ vụ vẻ dỗ người.
Thị thần cười nói: "Mới vừa rồi nàng đột nhiên trở về gặp được ta, bị dọa nhảy dựng, bộ dáng thật ra có chút đáng yêu." Đặc biệt là còn cẩn thận thử xem hắn có thể tức giận hay không, những động tác nhỏ đó thật thú vị, rất thú vị. Nếu không phải thấy cô xác thật bị dọa rồi, thì đã không đưa cô tới nơi này trấn an, xem nhiều một chút cũng được.
Đột nhiên thị thần nghịch ngợm một chút làm trong lòng La Ngọc An ngo ngoe rục rịch. Cô ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn thị thần, nói ra câu nói mình suy nghĩ một đường kia, "Em có thể riêng đặt cho ngài một xưng hô sao?”
Thị thần nghiêng đầu: " Sao?”
La Ngọc An: "Ngài là thị thần của bọn họ, là một thần tượng toàn bộ người Tần gia kính sợ, nhưng với em mà nói, ngài không thể, là một người cụ thể em có thể nhìn thấy, có thể chạm đến. Lúc ngài ở bên em, em không có cách nào chỉ coi ngài như một vị thần, cho nên em không muốn gọi ngài là thị thần.”
Thị thần lẳng lặng nghe cô nói ra một phen những lời lớn mật không hề giữ lại, trong ánh mắt đen nhánh có một chút ánh sáng như trăng sáng chiếu vào hồ nước, ba quang hơi hơi nhộn nhạo.
hắn hỏi: "Nàng muốn gọi ta là gì?”
La Ngọc An hút một hơi, "Em muốn gọi là..... Nhị ca.”
Thấy thị thần không có ý tứ phản đối, cô hơi có chút khẩn trương, ngượng ngùng mà giải thích: " Ở quê em bên kia, thê tử xưng hô với trượng phu, có đôi khi sẽ gọi là ca ca, khi em còn nhỏ mẹ em gọi cha là đại ca, bởi vì ở trong nhà cha đứng thứ nhất.”
Mà thị thần lúc vẫn là thần thai, theo tập tục Tần gia bọn họ là nam nữ tách ra xếp riêng, hắn đứng hàng thứ hai, cho nên là Nhị ca.
Ở quê cô bên kia, xưng hô giữa vợ chồng như vậy, là một cách gọi thực thân mật, thông thường chỉ Có cảm tình thực tốt mới như vậy.
"Em muốn gọi ngài là Nhị ca, có thể chứ?”
"Được.” Thị thần chăm chú nhìn khuôn mặt cô nóng bỏng chờ đợi, thanh âm nhu hòa, "Nàng có thể gọi ta là Nhị ca."
Xưng hô này đối với hắn là cực kì mới mẻ, mấy ngàn năm trước vào thời đại đó, mọi người đều quen gọi tên, dù đệ đệ muội muội cũng hoàn toàn không gọi hắn là Nhị ca, mà càng thêm trang trọng hơn gọi là huynh trưởng.
Lúc cô gọi Nhị ca, mơ hồ có ý vị lưu luyến thân mật. Tựa như lúc này cánh tay cô quẩn ở trên cổ hắn, rõ ràng nhỏ yếu mềm mại, rồi lại kiên định bướng bỉnh.
La Ngọc An liếʍ liếʍ môi có chút khô: "Ngài có thể gọi em là Ngọc An, từ trước cha mẹ và bạn bè đều gọi em như vậy.”
Thị thần lại mỉm cười gọi cô một tiếng, "An.”
"Ta ra đời từ người, An đã là ta, cũng không phải ta, ta thừa nhận cái tên này, nhưng nó sớm bị người ta quên đi, hiện giờ ta đưa tên này cho nàng, từ nay về sau, nàng cũng là An của ta.”