Điện thờ là bộ dáng quen thuộc, chỉ có mành che chung quanh biến thành màu đỏ, vô cùng phù hợp với hỉ phục màu đỏ cô mặc trên người. La Ngọc An đứng ở giữa điện thờ, nhìn chung quanh một vòng, có cảm giác phảng phất giống như đã cách một thế hệ.
Cô thành thật kiên định đạp lên mặt đất, nhưng thân thể có vẻ nhẹ, giống như chỉ cần cô muốn, khẽ nhàng nhón chân là có thể nhảy thật cao.
Hai lão thái thái đứng ở bên ngoài điện thờ chờ đợi, thấy cô xuất hiện, thái độ so với trước chuyển biển 180 độ, cung kính mà cúi thấp đầu, "Phu nhân.”
La Ngọc An nhìn thấy hai bà, theo bản năng quay đầu nhìn thị thần trên thần đài, nhưng thị thần không ở đây. Hai thị nữ cũng theo động tác cô nhìn xem, châm chước hỏi cô: "Thị thần có vấn đề gì, sao vẫn chưa xuất hiện?”
La Ngọc An đồng dạng mờ mịt, cô cũng không rõ ràng lắm. Cô chỉ nhớ rõ mình ôm người ngủ rồi, vừa tỉnh tới liền ở chỗ này, chẳng lẽ thị thần đi ra ngoài? Hắn tản bộ ở trong sân sao?
Cô cất bước đi về phía trước, đi ra khỏi điện thờ.
Hai thị nữ thấy động tác của cô, kinh hô một tiếng: "Phu nhân!” Vội vã theo sau, xòe ra cái dù đen sớm đã chuẩn bị sẵn, che lên đầu La Ngọc An. Nhưng hai lão nhân gia tuổi lớn, động tác có chút chậm, không đuổi kịp động tác của La Ngọc An, vẫn để cô phơi thái dương một chút.
La Ngọc An chỉ cảm thấy chỗ phơi thái dương phỏng một trận, như là bị rót nước ấm, có chút nóng. Cô dừng ở dưới tán dù đen, nhìn mu bàn tay mình vừa phơi thái dương một chút, hiện ra màu hồng phần.
Hai thị nữ thấy cô không có trở ngại, thả lỏng rất nhiều, ánh mắt nhìn cô lại trở nên kỳ quái. Trong đó có một người tính tình tương đối kém hơn nói: "Phu nhân hiện giờ mới vừa được chuyển hóa, trong khoảng thời gian này tạm thời không thể đi dưới ánh mặt trời, nếu nghiêm trọng có khả năng sẽ bị mặt trời đốt cháy hóa thành khói."
La Ngọc An cả kinh, nghĩ thầm, vậy còn không phải là quỷ sao? Hóa ra quỷ thật sự không được phơi nắng? Cô hỏi: "Bị ánh mặt trời đốt cháy tan ra...... sẽ chết sao?”
Thị nữ trả lời: "Phu nhân đã cùng hưởng sinh mệnh của thị thần, đương nhiên sẽ không chết, bị ánh nắng phơi hóa thành khói, cũng chỉ sẽ trở lại trong điện thờ, ở bên thị thần một lần nữa ngưng tụ. Nhưng mà, phu nhân không nên cảm thấy vì không xảy ra chuyện thì thiểu cảnh giác, ngài một lần nữa ngưng tụ, lực lượng là thị thần cho, nếu ngài chịu tổn thương, bản thân ngài không có chuyện, nhưng thị thần lại phải vì ngài mà tiêu hao lực lượng.”
Nói như vậy, La Ngọc An liền hiểu, cô càng không muốn thị thần chịu khổ, đương nhiên phải cẩn thận nhớ kỹ lời dặn dò này.
Thị nữ tính tình không tốt, dù che dấu thế nào khi nói chuyện vẫn nhịn không được mang ra vài phần bất mãn, bà nói: "Trong tình huống bình thường, thị thần cưới vợ, thê tử hóa quỷ, lúc mới sinh sẽ mười phần yếu ớt, bị bị ánh nắng phơi một chút đều không chịu nổi, ngài ở trạng thái này là quá tốt, có thể thấy được là nhận từ chỗ thị thần rất nhiều lực lượng...... Nhưng đây vốn dĩ là một quá trình thích ứng lâu dài, không thể nóng lòng nhất thời, dù chính thị thần không thèm để ý, ngài cũng phải biết một vừa hai phải, chỉ có tác cầu vô độ, nếu không rất dễ tổn hại thị thần.”
La Ngọc An trợn mắt há mồm, ngay sau đó xấu hổ đến sắc mặt bạo hồng, cảm giác hình như là gả chồng ngày đầu tiên đã bị phê phán chuyện phòng the vô độ. Cô, cô không làm cái gì mà, chỉ ôm ôm, lúc cô hỏi, thị thần đều cười nói tùy cô cao hứng, tùy cô thích, vậy, vậy, hóa ra là không được sao?
Cô không biết đến tột cùng đã phạm vào kiêng kị gì, vì thể nghi hoặc mà ngượng ngùng nhẹ giọng nói: "Ta không biết làm thế nào có được lực lượng từ chỗ thị thần, ta chỉ ôm còn có...... hôn, không làm chuyện khác.”
Không đúng, còn trầm tiến vào trong thân thể hắn, nhìn hắn ra đời! Nhớ tới chuyện này, La Ngọc An lại thêm một câu: "Còn nhìn quá khứ cùng một ít ký ức của thị thần, chẳng lẽ là cái này sao? Vậy là có hại với thị thần?”
Hai thị nữ một đồng tuổi nghe vậy, trên mặt run rẩy đã không có cách nào dùng chức nghiệp tu dưỡng nhiều năm che dấu, các bà liếc nhau, trong mắt tràn ngập đau đớn vô cùng. Muốn nói cái gì, nhưng không thể há mồm, cuối cùng chỉ lẩm bẩm nói: "Khó trách hôm nay thị thần chưa từng xuất hiện, hóa ra là tiêu hao quá lớn.”
La Ngọc An: .........?" Cái loại cảm giác kỳ quái này càng ngày càng nặng.
Các thị nữ không hề nhắc tới cái này, La Ngọc An tự giác cũng không có mặt mũi nói ra, cô đi dưới cái dù đen các thị nữ giơ lên, cũng không có dũng khí quay đầu lại nhìn điện thờ một cái.
Các thị nữ cầm ô cho cô, dùng ngữ khí dò hỏi nói: " Hiện giờ địa vị của ngài ở Tần thịvoo cùng cao, là lão tổ tông của chúng ta, trong tộc rất nhiều người muốn bái kiến ngài, nhưng cổ trạch bên này không thuận tiện, không biết ngài có nguyện ý đi biệt trạch của Tần thị ở khu Du Hạm ở tạm mấy ngày, để nhóm con cháu trong tộc tiến đến gặp mặt hay không?”
La Ngọc An thế nhưng lập tức từ đoạn lời nói này nghe ra ý ngoài lời của hai vị lão nhân gia.
Hai lão thái thái lo lắng cô không biết nặng nhẹ trở về lại quấn lấy thị thần muốn...... lực lượng, cho nên hy vọng khiến cô ngừng nghỉ, trước vu hồi mà dùng chuyện tộc nhân bái kiến kéo cô đi.
La Ngọc An che mặt, ngữ khí chột dạ :" Có thể ."