Chương 30: Ngược Dòng

La Ngọc An chìm vào ngực thị thần, giống như lâm vào lốc xoáy ký ức của hắn.

Trong bóng tối, có người cao giọng hoan hô, thanh âm tràn ngập vui sướиɠ.

" Thật tốt quá! Thật tốt quá! Tần thị chúng ta rốt cuộc cũng có thai thần được sinh ra!”

“Cứ như vậy, sau này chúng ta không bao giờ sợ hãi những thứ quỷ quái ăn mòn, có thể được thị thần phù hộ, có thể cầu mọi người bình an thuận lợi, cầu gia tộc hưng thịnh!”

"Chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt, thật tốt quá!”

Lúc này Tần thị còn chỉ là một nhánh thị tộc phân ra từ đại tộc, nhân số cực ít, hình thành một thôn xóm tụ cư nho nhỏ ở trong núi rừng. Ở thời điểm này loạn lạc nổi lên bốn phía, mấy năm liên tục chiến loạn cùng thiên tai liên miên, dân chúng lầm than, đến yêu quý đều xuất hiện càng thường xuyên hơn trước. Trong tộc trẻ con vừa không để ý trong năm là có khả năng bị yêu quỷ hút đi hồn phách, thậm chí cướp đi thân thể nuốt ăn.

Nhưng mà so với yêu quỷ tà vật, càng thêm đáng sợ chính là thiên tai, bệnh tật tìm không thấy biện pháp trị liệu, trong đất trồng không ra lương thực, còn có những cái kẻ lưu vong hung ác tập kích thôn xóm, cướp bóc lương thực và phụ nữ, ngay cả thôn trại thành nhỏ gần đó hơi lớn hơn cũng có thể ức hϊếp bọn họ.

Nhưng chi này của bọn họ ra đời một thần thai! Thần thai là thần minh giáng thế, mượn bụng người sinh ra, chính là đến để hưng thịnh gia tộc. Ban đầu, là từ một chi thương thì dùng thần thai làm ra "Thị thần”, tộc trưởng bọn họ được trời cao gợi ý, biết được biện pháp nắn thần thai thành thị thần.

Một khi hoàn thành nghi thức, như vậy thị thần chân chính trở thành thần linh nhân gian, có thể trấn thủ gia tộc mấy ngàn năm. Chỉ cần có bọn họ tọa trấn, trong phạm vi nhất định yêu quỷ không xâm, ác dịch không sinh, mọi người có thể khẩn cầu ngài, được thị thần tặng lực lượng. Phàm là thị tộc có thị thần, đều nhất định sẽ trở thành bá chủ chiếm cứ một phương, hiện giờ rất nhiều thành trì đại tộc đều là bởi vậy mà đến.

Cho nên, khi một chi Tần thị này sinh ra thần thai, tất cả mọi người mừng rỡ như điên.

Cái gọi là thần thai, xương cốt mang mùi thơm lạ lùng, còn trừ tà, bọn họ vừa sinh ra đã hiểu biết, nhưng cũng thường thường sẽ xuất hiện tàn khuyết nhất định. Thần thai này của tộc Tần thị cũng từ khi vừa sinh ra đã là tứ chi không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngày nào cũng nằm trên giường.



Lúc thần thai lớn đến mười mấy tuổi, trước khi có thể dùng nghi thức chuyển hóa làm thị thần, đều là do người có quan hệ huyết thống cẩn thận chiếu cố, được toàn tộc cung cấp nuôi dưỡng.

"Thân hình huyết nhục của nhân loại sẽ trói buộc thần thai, chỉ cần chờ đến khi trưởng thành, biến thành thị thần, siêu thoát huyết nhục trói buộc, hắn sẽ tự do.” Cha ruột của thị thần, tộc trưởng Tần thị thường xuyên nói như vậy.

Phu nhân tộc trưởng Bình Hương là một phu nhân ôn nhu, mỗi lần bà nghe thấy trượng phu nói như vậy, đều sẽ yên lặng khóc một hồi. Tuy nói thần thai khẳng định phải hóa thành thị thần, nhưng nghi thức đó tàn nhẫn thống khổ như thế, chỉ cần nghĩ đến hài tử của bà sau khi lớn lên sẽ chịu đựng thống khổ như vậy, bà liền cảm thấy đau lòng khó nhịn.

Thần thai không chỉ là hài tử của bà, càng là hy vọng và tương lai của cả tộc, là thần của bọn họ, bởi vậy hắn chú định không có tên, chỉ có thể lấy thị thần làm danh, bất quá Bình Hương phu nhân ngầm lặng lẽ đặt tên cho hài tử của mình -- An, An trong bình an.

"An, hôm nay con cảm thấy thế nào?”

"An, hôm qua hài tử nhà tiểu thúc thúc con gặp phải tà, cho hắn đeo một sợi tóc của con, hôm nay tình huống của hài tử đó đã tốt hơn nhiều rồi, tiểu thúc thúc bọn họ đều thực cảm kích con.”

“An, ít nhiều có con ở đây, năm nay chúng ta lại sống tốt hơn một chút, trong thôn không có hài tử bị yêu quỷ bắt đi, ác dịch cũng không xâm nhiễm đến chỗ chúng ta nơi này.”

"Hoa màu trong đất lớn lên thực tốt, năm nay ước chừng là năm được mùa.”

Mỗi ngày bà làm bạn bên cạnh hài tử này, dốc lòng chiếu cổ đứa bé, nói với đứa bé chuyện về các thân hữu trong tộc. Hài tử lặng lẽ lắng nghe những việc sinh hoạt linh tinh vụn vặt đó.

"Ngoài việc là con của chúng ta, đó càng là thần của chúng ta, bà không nên đặt tên cho hắn.” Tộc trưởng nói như vậy, nhưng ngầm đi thăm hài tử, cũng nhịn không được gọi tên của hắn.



So sánh với tình cảm phức tạp của cha mẹ và các trưởng bối đối với thần thai này, anh chị của An càng thêm đơn giản hơn, chúng còn chưa lớn, chỉ biết mình thêm một đệ đệ, đệ đệ này lớn lên ngọc tuyết đáng yêu, năm ở trên giường không thể động, ôn nhu thích cười, giống mẫu thân.

Trong tộc mọi người đối với An phần lớn đều là trong kính sợ mang theo thân cận, rốt cuộc lúc này bạn họ đều có quan hệ huyết thống thực thân cận. Hơn nữa cũng không có nhiều quy củ như đời sau, các thân thích tới thăm, đều sẽ trực tiếp đi vào bên An, thăm hỏi hai câu. Bọn nhỏ trong tộc, trừ anh chị ruột của An, còn có các anh chị họ khác, cũng thường xuyên leo lên bờ tường, nhìn thần thai trân quý được cẩn thận giấu ở trong phòng.

"Đó là đệ đệ ta! Cái gì mà thần thai, thần thai, khó nghe chết!” Thằng bé trai mấy tuổi là đứa bé đầu tiên của tộc trưởng và phu nhân, tính cách khó bảo. Cậu nhóc phản bác đám đồng bọn của mình, lại bởi vì mẫu thân luôn mãi dặn dò, không dám nói cho người khác đệ đệ mình tên là An.

Cậu và các bạn nhỏ chơi đùa rồi trở về nhà, đi thăm đệ đệ, hị hị ha ha chơi với hắn. Cậu đã từng định lặng lẽ mang đệ đệ ra khỏi căn phòng kia, đưa ra ngoài đi chơi, để cho đệ đệ từ lúc sinh ra đã phải ở chỗ này có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Kết quả, đương nhiên là cậu bị cha mẹ trừng phạt thật nặng, đánh đến mức đi khập khiễng, nhưng mà tiếp theo, cậu vẫn dám làm. Cậu bé An tay chân không thể nhúc nhích được ca ca cõng ở sau lưng, lần đầu tiên thấy trời xanh nước biếc bên ngoài.

Ca ca cõng hắn chạy như điên trên con đường hẻo lánh, hai bên đường sum xuê lá cỏ và hoa dại xẹt qua tay áo màu trắng rũ xuống. Ca ca lộ ra tươi cười tự hào kiêu ngạo, ngữ khí hưng phần giới thiệu cho hẳn các thứ chung quanh: "An xem, đó là lúa, đệ biết lúa rồi, chính là thứ chúng ta ăn, lúc chúng mọc trên đất là cái dạng này. Còn có cái này, đây là hoa, đây là kiến, đây là bọ cánh cứng! Ác – côn trùng lớn! Đệ có sợ không!”

Thằng bé cố ý dùng con bọ đen thui hù dọa đệ đệ sau lưng, An lại chỉ trợn tròn mắt nhìn, hơi hơi nghiêng đầu xuống, lộ ra tươi cười nghi hoặc.

Thằng bé hắc hắc cười rộ lên. Cậu đặt con bọ vỏ cứng ở bên gối đệ đệ, nói là muốn tặng cho hắn làm lễ vật, làm bạn với hắn. Lúc thay quần áo cho hài tử, kết quả từ trong chăn giũ ra một con bọ to tướng, Bình Hương phu nhân cả kinh hét lên, túm chặt lỗ tai cậu con lớn lại hung hăng đánh cậu một trận.

Bị đánh đến vành mắt đều xanh, thằng bé vẫn là tính xấu không đổi, không thể trộm mang đệ đệ ra ngoài, cậu liền lôi rất nhiều đồ vật lung tung rối loạn ở bên ngoài về, đặt bên giường đệ đệ.

"An, để biết cái này là cái gì không? Cái này có thể ăn, đệ nếm thử?”

"Ca ca! Đứng cho An ăn loạn cái gì! Còn cái kia thực chua, huynh đừng nhét vào miệng An!” Ngoài cửa Có cô gái nhỏ đi vào ngăn cản ca ca.