"Ngươi thư sinh này, tướng diện nghèo kiết hủ lậu, cũng dám mơ ước tiểu thư nhà ta! Tiểu thư nhà ta kim tôn ngọc quý, dung mạo như thiên tiên, ăn là gan rồng tủy phượng, mặc là lăng la tơ lụa, người thế nào? Nếu như tiểu thư nhà ta theo ngươi, vậy phải chịu thiên đại đau khổ! Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nào có chuyện tốt như vậy, còn không nhanh tìm cái gương soi mình, ta phi!” Nha hoàn tướng mạo lanh lợi đanh đá chống nạnh, cau mày quắc mắt.
Thư sinh mặc áo dài hổ thẹn khó làm, nói: "Ta...... Ta tuy rằng thân không vật dư thừa, nhưng ta thiệt tình ái mộ tiểu thư, nếu có thể được tiểu thư làm bạn, dù ta bỏ ra tất cả cũng sẽ cẩn thận cung cấp nuôi dưỡng tiểu thư!”
Nha hoàn nhướn đuôi lông mày hừ một tiếng, sảng khoái nhanh nhẹn châm chọc: "Bỏ ra tất cả? Ngươi Có cái gì nha, một thân áo rách vải nát? Hay là một cái mạng nhỏ này của ngươi!”
Tiểu thư bạch y bên cạnh rốt cuộc nhịn không được mở miệng, cô ngăn trở nha hoàn trung tâm tiếp tục nói, liếc thư sinh một cái, nửa là thẹn thùng, nửa là ẩn tình nói: "Thư sinh có một trái tim chân thành, chỉ như thể đã thăng qua vô số lăng là tơ lụa vàng bạc châu ngọc."
Nha hoàn tức giận đến dậm chân, không ngừng kêu: "Tiểu thư, tiểu thư! Ai nha tiểu thư của ta ơi! Người đừng bị thư sinh này mê tâm trí!”
– Đây cũng không biết là kịch gì, cốt truyện cũ kỹ tiểu thư phú quý yêu thư sinh nghèo, bị nha hoàn trung tâm mọi cách cản trở, cũng không thể ngăn cản tiểu thư muốn ủy thân gả thấp, thật là đáng tiếc.
La Ngọc An ôm một chậu hoa đứng ở phía sau chủ cửa hàng bán hoa, theo bà ấy cùng xem xong đoạn phim ngắn này. trên ti vị lại phát quảng cáo, bà chủ mập mạp chưa đã thèm mà quay đầu, phát hiện khách tới tiệm, đang ôm một chậu hoa chờ ở phía sau, vội lộ ra tươi cười tới chiêu đãi.
Cửa hàng bán hoa này ở cuối một con phố gần khu chợ trời, địa điểm chật chội, rất nhiều chậu hoa hỗn độn chen chúc bày ở bên ngoài cửa hàng. Nếu người chen chúc như vậy nhất định sẽ khó chịu, nhưng mà hoa cũng không cần phòng lớn, chúng chỉ cần ánh mặt trời, bùn đất, lại cho một ít dinh dưỡng là có thể lớn lên thực tốt. Tại đây chỗ không rộng rãi này, hoa vẫn nở một mảnh nhiệt liệt xán lạn.
La Ngọc An ở gần đó mua đồ, vừa lúc đi ngang qua, liếc mắt một cái thấy trong đám chậu hoa có một gốc cây sơn trà đơn cánh màu đỏ, không tự chủ được đã đi tới.
một chậu sơn trà nho nhỏ, hai đóa hoa cánh đỏ nhu vàng kim được lá cây bao quanh nâng đỡ. La Ngọc An mua nó, bưng bồn hoa này trở về chỗ mình thuê tạm, nhịn không được thất thần nhỏ tới cổ trạch kia, còn có thị thần.
Hồi tưởng năm tháng đó, hư ảo giống như mộng.
Cô rời khỏi cổ trạch đã nhiều ngày, ngày đó cô được một chiếc xe đưa đến khu Du Bắc– bên cạnh khu Du Lâm cô ở trước đây. Bởi vì trong ghi chép cô đã là một phạm nhân tử hình bị xử quyết, cho nên người tới đón cô rời đi còn cẩn thận mà chuẩn bị cho cô chứng nhận thân phận mới cùng với một số tiền.
Bất quá bởi vì thái độ thị nữ chán ghét cô, người đàn ông này cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với cô, sợ thật chọc giận hai thị nữ Tân thị địa vị rất cao.
Sau ngày đó, La Ngọc An hoàn toàn không có liên quan với Tân gia, cô một mình mang theo thân phận mới, tìm một nơi tạm thời ở lại, hơn nữa bắt đầu xuống tay làm chuyện lúc trước mình chưa kịp làm.
Cô muốn gϊếŧ một người.
Người đó tên là Mã Tuấn Mậu, là một luật sư.
La Ngọc An cầm theo một túi thức ăn nhanh, ôm hoa trở lại phòng nhỏ thuê tạm. Phòng rất nhỏ, cũng thực trống không, trừ một cái giường, một cái bàn thì không có đồ vật khác, chăn và quần áo đều chỉnh tề gấp lại đặt ở một bên, vật dụng hàng ngày ít đến đáng thương.
Cô ngồi ở trên một cái ghế duy nhất, đối diện cửa sổ, hoa mới mua bày ở trên bàn trước mặt. La Ngọc An tưới chút nước cho nó, sau đó xé mở túi đóng gói ăn bánh mì.
Di động bỗng nhiên sáng một chút, biểu hiện thu được tin nhắn mới, là một công ty "Tư vấn tin tức” gửi tới. Công ty Tư vấn tin tức cũng chính là thám tử tư, bọn họ nhận một ít điều tra không quá quang minh chính đại được tư nhân ủy thác. Đại bộ phận tiền của La Ngọc An đều tiêu tốn ở nơi này, cô ủy thác bọn họ tra tìm hành tung và tin tức về Mã Tuấn Mậu.
Sau khi ba người bạn của Mã Tuấn Mậu bị gϊếŧ, cho dù hung thủ La Ngọc An đã bị bắt, Mã Tuấn Mậu vẫn thực nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà hắn ở ban đầu, đi tới khu Du Bắc định cư. Đây không thể không nói là một duyên phận, La Ngọc An không cần mạo hiểm bị nhận ra mà trở về khu Du Lâm, bớt được rất nhiều việc.
Ở trên xe, người đàn ông này vẫn luôn định hỏi rõ thân phận của cô, muốn biết ở cổ trạch Tân thị rốt cuộc cô đã làm gì, đã xảy ra cái gì cũng thị thần trong truyền thuyết của Tần thị bọn họ.
Hắn cũng là một kẻ tinh vi, chỉ bằng một câu của thị nữ "cô khinh nhờn thần của chúng ta” mà không biết đã não bổ bao nhiêu thứ, cảm thấy La Ngọc An khẳng định không đơn giản. Nếu thật làm chuyện gì xúc phạm, cô còn có thể bình an rời đi sao? Người đàn ông mang theo một chút tâm tư, cảm thấy giao hảo với cô nói không chừng có thể kết thiện duyên, cho nên chuẩn bị thân phận cho cô thực thoả đáng, cho tiền cũng rất phong phú. La Ngọc An tuy cảm thấy mình thật hổ thẹn, nhưng vẫn tiếp nhận. Đồ vật lúc trước không lấy về được, hiện tại xác thật cô thực cần những thứ này.
Click mở tin nhắn, trong đó viết hành trình của Mã Tuấn Mậu. Hôm nay hắn ra cửa nói chuyện công việc, còn cùng ăn cơm với cổ chủ có án kiện trong tay hắn, lại đi câu lạc bộ tập thể hình.
Trước đó, Mã Tuấn Mậu có một thời gian rất dài gián đoạn xã giao, đến cửa cũng không muốn ra, đại khái là bị cái chết thảm của ba người bạn dọa cho sợ hãi. Tuy rằng hung thủ gϊếŧ bọn họ đã bị bắt, nhưng hắn đã làm không ít loại chuyện này, ai biết còn có kẻ điên thứ hai, thứ ba như vậy toát ra hay không? Làm nhiều chuyện trái với lương tâm, khó tránh khỏi chột dạ sợ hãi.
Bất quá hắn sợ hãi cũng chỉ giằng co mấy tháng như vậy mà thôi. hiện giờ hiển nhiên hắn đã đi ra khỏi bóng ma, bắt đầu cuộc sống giống trước đây.
Nhưng cô còn chưa đi ra khỏi bóng ma đó, đời này cũng không ra được.
Mã Tuấn Mậu ở một tiểu khu xa hoa, đối với người ngoài ra vào quản lý vô cùng chặt chẽ ở cổng, La Ngọc An chỉ có thể suy xét lúc hắn ra ngoài để tìm kiếm cơ hội. Thời gian hắn công tác, thả lỏng và vui chơi đều tương đối quy luật, La Ngọc An kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, rốt cuộc quyết định động thủ vào thời điểm hắn thả lỏng đi quán bar chơi đùa. Mấy tuần gần đây, mỗi buổi tối thứ sáu, Mã Tuấn Mậu đều sẽ một mình đi tới một quán bar gọi là "Thâm Sắc”.
Lần trước, trước khi chân chính động thủ cô còn không nghĩ tới gϊếŧ người, nhưng lúc này, trải qua suy nghĩ cặn kẽ, sắp đến lúc đó vẫn đặc biệt khẩn trương.
Trước khi em gái chết, cô là người hiền lành yếu đuổi nhát gan. Nhưng người dù yếu đuối nhát gan, nểu thứ quan trọng nhất, muốn bảo vệ nhất bị người ta huỷ hoại, cũng có thể biến thành dã thú ăn người.
Ba ngày trước, La Ngọc An đi quán bar Thâm Sắc tìm được công việc. Bên đó cũng không nhận người làm, La Ngọc An khẩn cầu vài lần, lại chủ động nói giảm bớt tiền lương, ông chủ mới đáp ứng.