Chương 9: Bạch kim Long tộc

Bị câu trả lời Thời Dĩ Thiên kí©h thí©ɧ, Quý Ngạn Hi nhẫn tiếp được mới là lạ, cậu gầm nhẹ một tiếng, qυყ đầυ chống cung khẩu Thời Dĩ Thiên, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Quý Ngạn Hi lộ răng nanh, cắn một ngụm ở hầu kết của Thời Dĩ Thiên.

Cậu lại không khống chế được mà biến về hình sói, chân trước sói lớn ôm lấy Thời Dĩ Thiên, phát ra tiếng ô ô vui sướиɠ: "Dĩ Thiên, anh rất thích em!"

Dươиɠ ѵậŧ thật lớn của loài sói chôn sâu trong thư huyệt Thời Dĩ Thiên, nóng bỏng, Thời Dĩ Thiên theo bản năng co rút bụng nhỏ.

"Tê...... A......" Sói lớn phát ra tiếng kêu thoải mái còn mang chút ủy khuất, "...... Em lại cắn anh."

Quý Quân không thể nhịn được nữa, một cái tát chụp thẳng lên đầu Quý Ngạn Hi, "Em đủ rồi! Cút ra cho anh! Biến trở về!"

Sói lớn lay lay Thời Dĩ Thiên, kéo y vào trong lòng, nói: "Không, em không ra, em muốn cắm trong tiểu huyệt Dĩ Thiên, chỗ này quá thoải mái."

Quý Quân cả giận nói: "Vậy thì biến về hình người cho anh! Em muốn căng hư Dĩ Thiên sao?"

"...... Nga." Quý Ngạn Hi không tình nguyện đáp lại, biến về hình người, ôm Thời Dĩ Thiên vào lòng, cúi đầu không ngừng hôn môi y.

Thời Dĩ Thiên thực hoài nghi, nếu lúc này Quý Ngạn Hi vẫn là hình sói, mặt mình có thể bị liếʍ đến đầy nước miếng hay không.

Thật ra vừa rồi dươиɠ ѵậŧ Quý Ngạn Hi đã hơi mềm xuống, Thời Dĩ Thiên vẫn có thể tiếp thu kích cỡ kia, nhưng nếu muốn dùng hình sói làm, vậy chắc chắn không được.

Thời Dĩ Thiên còn rất thích ôm hình sói xù xù lông Quý Ngạn Hi, cơ mà y không có mặt mũi nói ra.

Quý Ngạn Hi một tay che bụng nhỏ Thời Dĩ Thiên, vui rạo rực nói: "Nơi này nhất định đã có sói con của em!"

Quý Quân tức giận nói: "Nếu có sói con thì cũng nên là của anh. Mà dù không phải, thì cũng nhất định là trứng trùng hoặc là sư tử con."

Ngụ ý chính là Quý Ngạn Hi chỉ mới cùng Thời Dĩ Thiên làm hai lần, không, nếu nghiêm khắc mà nói thì chỉ có một lần thôi, lần đầu một giây đã bắn không tính.

Bọn Quý Quân đã làm bạn với Thời Dĩ Thiên suốt bảy ngày bảy đêm, nếu mang thai thì cũng phải là của bọn họ mới hợp lý.

"Ai biết được......" Quý Ngạn Hi không phục nói, lại nhìn Dĩ Thiên, "Dĩ Thiên, chúng ta làm thêm lần nữa đi! Nhanh chóng tạo sói con! Tốt nhất là một tiểu giống cái, xinh đẹp như em vậy!"

Thời Dĩ Thiên dở khóc dở cười, "Cậu vốn đã là tiểu lang, nếu thật sự mang thai thì sẽ là sói con nhỏ."

Hơn nữa, mang thai nào dễ như thế, thọ mệnh của người lam tinh dài đến 500 năm, mà kỳ sinh dục giống cái đã dài đến 400 năm, 100 năm cuối mới dần mất khả năng sinh sản, đến lúc gần chết mới già đi.

Nếu sinh con bình thường, tinh hệ đã sớm bùng nổ dân cư.

Quý Ngạn Hi để dươиɠ ѵậŧ đã đứng thẳng cọ xát ở miệng thư huyệt, "Chính vì không dễ mang thai, chúng ta mới phải làm nhiều nhiều a, còn nữa, không được kêu anh là tiểu lang!"

Cậu hạ eo, dươиɠ ѵậŧ thô to lập tức đỉnh vào chỗ sâu trong thư huyệt.

"A...... Quá sâu......"

Thời Dĩ Thiên thở dốc một tiếng, hai chân tự động quấn quanh eo Quý Ngạn Hi.

Một vòng chinh phạt mới lại bắt đầu.

Sức nhẫn nại Quý Ngạn Hi lúc này tốt hơn lần trước nhiều, Thời Dĩ Thiên cao trào nhiều lần, cậu mới bắn ra, quá trình giằng co chừng hai giờ, sau đó Quý Quân không thể tiếp tục kiên trì dưới tin tức tố Thời Dĩ Thiên, đành phải chật vật rời khỏi phòng.

Nguyện vọng luôn cắm trong cơ thể Thời Dĩ Thiên của Quý Ngạn Hi đã định là không thể thực hiện.

Cậu một mình làm bạn với Thời Dĩ Thiên ba ngày ba đêm, đến khi bắt đầu cảm giác suy yếu, cữu cữu Chris đến.

Hắn đến vào lúc đêm khuya, khi đó Thời Dĩ Thiên đã ngủ, ngoài trừ Thời Dĩ Thiên và Thuỵ Nặc vẫn luôn hôn mê, mấy giống đực khác đều gặp được hắn.

Chris yêu cầu nhóm bác sĩ tránh đi, trong phòng khách, Quý Quân và Quý Ngạn Hi phức tạp đánh giá giống đực trước mắt.

Đối phương có một đầu tóc dài màu bạc, khuôn mặt tuấn mỹ, hai tròng mắt xanh thẳm như biển rộng, mặc một bộ lễ phục màu trắng, trên vai là áo choàng uyển chuyển nhẹ nhàng, dưới chân mang giày bó hoa mỹ.

"Chào các cậu," Nam nhân hơi gật đầu, toát lên một loại khí chất vương giả, "Các cậu có thể kêu tôi là Ôn Trạch."

Quý Quân và Quý Ngạn Hi liếc nhau, rất rõ "Ôn Trạch" chỉ là một cái tên giả mà thôi.

Ôn Trạch cũng không để ý bọn họ, hắn ưu nhã dựa ngồi trên sô pha, hai chân thon dài đan chéo, trên tay mang bao tay trắng tinh, mi mắt rũ xuống, bưng ly hồng trà, đặt bên môi.

Sau lưng hắn, bảo tiêu như một cây giáo đứng thẳng, tùy thời bảo trì cảnh giác.

Quý Quân không khỏi nhìn thoáng qua Chris, há miệng thở dốc, gian nan nói: "Bạch kim -- Long tộc?"

Một đầu tóc dài kia đã nói lên thân phận người nọ.

Giống đực trước mặt này đến từ chủng tộc cường đại nhất lam tinh.

Đó là hoàng tộc.

Hoàng tộc duy nhất suốt trăm ngàn năm qua.

Quý Quân và Quý Ngạn Hi đều thấy được uy hϊếp từ trong mắt đối phương.

Giống cái sẽ có năm vị trượng phu chính thức, dù đều là chính phu, nhưng giữa chính phu cũng có xếp hạng, Quý Ngạn Hi đủ tự tin có thể làm chính phu Thời Dĩ Thiên, cũng có tự tin đi tranh xếp hạng, nhưng một khi Ôn Trạch gia nhập, lấy thân phận hoàng tộc, hắn nhất định sẽ là người đứng đầu.

Đồng thời cũng sẽ chiếm phần lớn tầm mắt Thời Dĩ Thiên.

Điều này sẽ trở thành uy hϊếp cho tất cả giống đực bên người Thời Dĩ Thiên.

Quý Quân chưa từng nghĩ, Chris thế nhưng có quan hệ với hoàng tộc.

Chris làm như vậy quá không công bằng.

Dưới khí tràng cường đại Ôn Trạch, Quý Quân không dám nói gì, chỉ dùng ánh mắt không đồng ý nhìn Chris.

Chris nhấp môi không trả lời.

Ôn Trạch buông ly trong tay, dựa trên sô pha, mười ngón giao nhau, hai tròng mắt xanh thẳm đảo qua Quý Quân và Quý Ngạn Hi.

Ngay sau đó hắn đứng lên, đi ra ngoài cửa, tay phải mang bao tay tuỳ ý cởi bỏ một cúc áo trên cổ áo, nói với nhóm giống đực phía sau bao gồm Chris:

"Đoạn thời gian kế tiếp cứ giao cho tôi, không có việc gấp thì đừng quấy rầy."

Sau khi hắn đi rồi, sắc mặt Quý Ngạn Hi trở nên cực khó coi.

Quý Quân lập tức chất vấn Chris: "Vì sao muốn kêu hoàng tộc đến? Lúc trước cậu chưa từng thương lượng với chúng tôi!"

Chris nói: "Tôi chỉ muốn giúp bảo bảo không tiếp tục khổ sở, nhẹ nhàng vượt qua kỳ động dục."

"Hơn nữa các cậu không cần lo lắng, tôi chỉ nhờ cữu cữu đến hỗ trợ, chờ kỳ động dục bảo bảo qua cữu cữu sẽ đi."[1]

Chris ngẩng đầu nhìn Quý Quân và Quý Ngạn Hi, nghiêm túc nói: "Cữu cữu từng có một giống cái, sau khi giống cái kia qua đời, cữu cữu vẫn luôn độc thân, không muốn kết hôn, nếu không phải tôi cực lực nhờ vả, cữu cữu cũng sẽ không đến đây, yên tâm, cữu cữu đã hứa với tôi sẽ không làm trượng phu bảo bảo, thậm chí không để bảo bảo thấy được gương mặt."

Nói trắng ra, là coi Ôn Trạch như công cụ đến giải quyết kỳ động dục cho Thời Dĩ Thiên.

"Nhưng mà......" Quý Quân sắc mặt phức tạp.

Quý Ngạn Hi kêu lên: "Anh làm như vậy càng không công bằng với Dĩ Thiên!"

Rõ ràng đã giải trừ uy hϊếp, nhưng Quý Ngạn Hi lại ủy khuất thay Thời Dĩ Thiên.

Dù là ai cũng không thích giao phối cùng giống đực mà mình không biết.

"Nhưng đây là biện pháp tốt nhất." Chris bình tĩnh nói.

Thời Dĩ Thiên có thể an toàn vượt qua kỳ động dục, đồng thời trong thời gian ngắn bên cạnh y cũng sẽ không xuất hiện giống đực mới.

Tuy sớm muộn gì Thời Dĩ Thiên cũng có giống đực khác, nhưng ít nhất bọn họ sẽ có nhiều thời gian ở cùng Thời Dĩ Thiên hơn không phải sao?

Quý Quân và Quý Ngạn Hi rất nhanh đã thông suốt đạo lý này, một chút nghi vấn cuối cùng cũng giải trừ, hai người điều chỉnh tốt cảm xúc, yên lặng chờ đợi Thời Dĩ Thiên vượt qua kỳ động dục.

......

Phòng ngủ của Thời Dĩ Thiên rất lớn, nằm ở lầu ba, có một cửa sổ sát đất.

Lúc này, y đang lâm vào mộng đẹp.

Nhưng ai nói cho y biết tại sao mộng đẹp này lại là mộng xuân?

Có người đang vuốt ve y, ngón tay mang theo vết chai mỏng xẹt qua cằm Thời Dĩ Thiên, dọc theo hầu kết, chậm rãi, ái muội vuốt ve xương quai xanh của y.

Thời Dĩ Thiên không biết, hai mắt mình đã bị bịt mắt che khuất, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, đôi mắt màu xanh thẳm thu hết thân thể Thời Dĩ Thiên vào đáy mắt.

Thân thể Thời Dĩ Thiên quả thật rất đẹp.

Y cũng không nhu nhược như phần lớn giống cái khác, mà ẩn ẩn có cơ bắp, hơi mỏng, không có vẻ khoa trương, nhìn qua mềm dẻo hữu lực, da thịt ấm áp trơn trượt.

Ngón tay Ôn Trạch đến trước ngực Thời Dĩ Thiên, như một đứa trẻ nghịch ngợm, vòng vòng ở quầng vυ".

Thời Dĩ Thiên mơ màn thấp thấp rêи ɾỉ.

Chưa đủ...... Còn chưa đủ...... Muốn xoa đầṳ ѵú...... Hút nó, cắn nó......

Thời Dĩ Thiên vô ý thức mà dựng thẳng ngực.

Có lẽ nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, ngay sau đó, đầṳ ѵú bên trái đã bị đôi môi ướt nóng hàm vào miệng.

Hàm răng nhẹ nhàng đυ.ng chạm, dùng sức mυ"ŧ vào, đầu lưỡi tận tình đùa bỡn viên đậu đỏ nho nhỏ kia.

A...... Thật thoải mái......

Thời Dĩ Thiên kẹp chặt hai chân, thư huyệt cơ khát chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

Trong không khí nháy mắt tràn ngập mùi hoa ngào ngạt.

Động tác Ôn Trạch khựng một lúc, hô hấp nặng dần.

Một lát sau, hắn lại tiếp tục đùa bỡn đầṳ ѵú Thời Dĩ Thiên, như không biết mệt mỏi, tiểu đậu đỏ bên trái bị liếʍ cắn không ngừng, thậm chí hơi đau.

Đầṳ ѵú còn lại không được thỏa mãn, Thời Dĩ Thiên bất mãn hừ hừ, cau mày chủ động đưa ngực về phía trước.

Y nỉ non: "...... Thuỵ Nặc...... Bên này cũng muốn......"

Trong trí nhớ Thời Dĩ Thiên, chỉ có Thuỵ Nặc thích cắn đầṳ ѵú của y, hơn nữa đầu lưỡi của Thuỵ Nặc cũng linh hoạt nhất.

Nghe Thời Dĩ Thiên kêu tên Thuỵ Nặc, Ôn Trạch nhướng mày, cúi người, cố tình nói bên tai Thời Dĩ Thiên: "Tiểu khả ái, tôi không phải Thuỵ Nặc của cậu."

Hửm......?

Thời Dĩ Thiên tức khắc tỉnh táo lại, y mở to mắt, lại phát hiện trước mắt chỉ độc một màu đen, y tưởng trời còn chưa sáng, lập tức nói: "Bật đèn."

Trí não trong phòng vốn nên chấp hành mệnh lệnh, nhưng Thời Dĩ Thiên vẫn chưa nhìn thấy gì.

Đến đây y đã hiểu ra, mình đang bị đeo lên bịt mắt, y duỗi tay sờ soạng sau đầu, phát hiện không bỏ xuống được.

"Quý Quân? Quý Quân anh có ở đây không? Chris?" Thời Dĩ Thiên có chút sợ hãi, y không dám cử động, kêu tên hai giống đực cộng sinh, nhưng chẳng ai trả lời.

Y nghe được một giọng nói từ tính nói: "Không cần gọi, mấy ngày kế tiếp chỉ có hai chúng ta."

Thời Dĩ Thiên cảnh giác hỏi: "Anh là ai! Tôi muốn Quý Quân và Chris!"

Ôn Trạch nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu cần tôi."

Tác gia có lời muốn nói:

Ô ô ô tôi hầm thịt thật sự không thơm ┭┮﹏┭┮ vậy nên tiếp theo mọi người cứ xem cốt truyện là được......

[1]: xin thông báo với anh một điều là cữu cữu nhà anh có thuộc tính phúc hắc nhất trong dàn công đó chứ éo có đùa đâu.

Editor: 5 công quân đã lên sàn, chỉ còn một người cuối cùng thôi. Đoán xem công quân thứ 6 có thuộc tính gì nào (つ≧▽≦)つ