Chương 31: ※005※

Edit + Beta: Mặc ThủyGiờ khắc này nhịp tim trong lòng Vinh Cảnh Dương vang lên, đầu óc lúc này cũng ngắn lại*, cậu xấu hổ nói chào liền theo đường cũ mà trở về. Dọc theo đường đi trong đầu liền vẫn bay qua câu nói vừa rồi, cậu không phải muốn nghĩ, mà là kìm lòng không được tự nghĩ, muốn không thèm nghĩ nữa đều không được. Loại cảm giác này nói như thế nào đâu? Xấu hổ là xấu hổ, nhưng đồng thời lại có một loại tư vị không nói lên lời, thật kỳ lạ.- Ý là anh như dừng suy nghĩ ấy.

Hôm nay buổi tối Vinh Cảnh Dương ngủ rất khá, cho đến ngày hôm sau Bạch Hiếu Thanh lấy chìa khóa mở cửa trở về cậu mới hơi tỉnh lại.

Nhìn về phía Vinh Cảnh Dương lật người một vòng lại ngủ tiếp, Bạch Hiếu Thanh không nói gì thêm, dù sao bây giờ vẫn còn sớm. Hiếu Thanh nhẹ tay nhẹ chân lấy ra bột mì chuẩn bị đi phòng bếp, lúc nhìn đến chân Vinh Cảnh Dương lộ ra ngoài, cẩn thận lấy chăn thay cậu đắp lại, tránh để gặp lạnh.

Cảm giác được Bạch Hiếu Thanh rời đi, Vinh Cảnh Dương mới mở mắt ra nhìn vào trần nhà, không biết nghĩ đến cái gì.

“Cô giáo, buổi sáng tốt lành.”

Giọng nói vang lên sau lưng dọa đến đang làm bữa sáng Bạch Hiếu Thanh, cô quay đầu trừng mắt Vinh Cảnh Dương một cái,”Này Bạn học Vinh, em đi đường cũng không có thanh âm sao? Thật dọa người, em không biết người dọa người sẽ hù chết người sao?”

“Cô giáo, em sai rồi, thật xin lỗi.” Vinh Cảnh Dương vốn chỉ định đùa một chút thôi, hãy nhìn đến Bạch Hiếu Thanh quả thật sợ tới mức không nhẹ, liền cúi đầu nhận sai.

Bạch Hiếu Thanh bữa sáng làm là bánh bao, cháo, cháo đã nấu tốt, mẻ đầu tiên của bánh bao hẳn là đã được, cô nhanh chóng gắp một cái bánh bao, chia thành hai nửa, đưa tới Vinh Cảnh Dương bên miệng, nói:”Bạn học Vinh, lại đây giúp cô nếm thử hương vị xem thế nào, có cái gì cần cải thiện thì nói ra, để cô còn chưng mẻ thứ hai.”

Vinh Cảnh Dương chưa từng bị nữ sinh đút cho thức ăn, động tác vừa rồi rõ ràng làm cho cậu ta bối rối.

Bạch Hiếu Thanh sau đó cũng mới phản ứng lại hành vi vô tâm này hơi thân mật quá, không khỏi cười gượng muốn thu tay lại, Vinh Cảnh Dương lại mạnh bắt lấy tay đã thu một nửa, thuận thế ngao ô một tiếng đem bánh bao trên tay Hiếu Thanh nuốt vào bụng, Hiếu Thanh sợ run một chút, nói:”Nghịch ngợm.”

Nhìn Hiếu Thanh quay đầu tiếp tục làm việc, Vinh Cảnh Dương có chút hoảng hốt, cậu thậm chí nảy ra ý tưởng muốn ôm lấy cô từ phía sau. Ý tưởng này vừa ra, Vinh Cảnh Dương sợ tới mức không tiếng động lui hai bước, nhìn bóng dáng Hiếu Thanh cũng càng thêm mê mang cùng phức tạp.

“Vinh Cảnh Dương bạn học, cậu nói nói thử xem, hương vị là mặn hay nhạt hay đã vừa phải để cô còn làm tiếp đây.”

Đối với ánh nhìn của Bạch Hiếu Thanh, Vinh Cảnh Dương nhấp nháy mắt, dừng một lát, mới nói:”Hương vị thực vừa phải. Em quá mót, có chuyện gì để nói sau đi.” Nói xong câu đó liền vọt chạy đi, giống như thực sự cần giải quyết vậy.

Bạch Hiếu Thanh nhìn Vinh Cảnh Dương gần như chạy trối chết, trong lòng mừng thầm. Lại nghĩ đến đối phương chỉ là học sinh của mình, mà cô lại không lúc nào không tính kế đối phương cảm thấy thật có lỗi. Cứ vậy cô chỉ đành lặp lại trong lòng rằng mình đang cứu vớt nam xứng, cô không phải kẻ chuyên nói dối vân vân và vân vân.

“Hiếu Thanh, thơm quá a! Tay nghề này của em không đi mở nhà hàng riêng thật đáng tiếc.” Đinh hà mà ngày hôm qua cô ở nhờ đi vào phòng liền than vãn.

Hiếu Thanh đánh nhẹ đôi móng đang lén lút, liếc mắt nhìn đối phương một cái, nói:”Đi rửa tay ngay.”

Đinh hà vuốt vuốt tay bị đánh đau, vừa đi rửa tay vừa lẩm bẩm nói:”Thật không biết thương hương tiếc ngọc, tốt xấu chị đây cũng là một mỹ nhân thôi.”

“Lời này đi mà nói với bạn trai của chị đi, đừng nói với em.” Hiếu Thanh đem mẻ thứ hai bánh bao bỏ vào nồi, vừa chuẩn bị đồ ăn vừa nói.

Đinh hà rửa tay xong trở về, đột nhiên nhớ tới nói:”Đúng rồi, học sinh của em đâu mất rồi? Mới sớm ra đã chả thấy người đâu rồi? Sẽ không phải là biết chị muốn đến mà sợ chạy mất dép chứ! Hiếu Thanh, nói thật, sao đột nhiên em lại đưa cậu bé đó đến vùng xa xôi này chứ, chả giống tính cách của em chút nào.”

“Buổi sáng tốt lành, Cô giáo Đinh, đối với vấn đề của ngài vẫn là để em đáp đi, là em năn nỉ cô mang em đến.” Vinh Cảnh Dương ở toilet trốn tránh thẳng đến thật sự không thể lại trốn mới đi ra, cậu đã nhận ra được có một số việc bắt đầu khác lạ, cùng lúc có chút chờ mong cùng lúc lại có chút chân tay luống cuống, nhưng mà tổng thể gộp lại mà nói cậu cảm thấy cậu có thể tự chủ được bản thân, chỉ cần chính cậu đủ nghị lực.

Đinh Hà tiếp tục hỏi:”Nhóc vẫn đi học chứ! Sao đột nhiên lại đến nơi này, rất kỳ quái, em không cảm thấy vậy sao?”

“Bởi vì cô giáo Bạch nói qua nụ cười của những đứa bé ở đây rất đẹp, cho nên mới nghĩ đến nhìn một cái.” Vinh Cảnh Dương hơi nhìn về phía Bạch Hiếu Thanh, trả lời.

“Tốt lắm, có cái gì ăn xong nói sau, một chút nữa chị còn phải đi dạy cơ mà? Còn không mau ăn đi?” Hiếu Thanh đã chuẩn bị tốt hết thảy, nói.

Khi Hiếu Thanh đi văn phòng hiệu trưởng hoàn tất thủ tục, Vinh Cảnh Dương liền một người ngồi ở sân thể dục đánh giá ngôi trường bé nỏ này. Nói thật, trường học như vậy là lần đầu tiên cậu nhìn đến, cậu không thể tưởng tượng nếu cậu tới nơi này đến trường sẽ như thế nào nữa. Đang nhìn đến khuôn mặt nói cười đơn thuần của bọn nhỏ, cậu lại bỗng nhiên nghĩ, có lẽ cũng không kém đến như vậy, ít nhất từ khuôn mặt của bọn nhỏ có thể thấy rằng chúng thật vui vẻ, thật hạnh phúc.

“Anh trai, anh là bạn trai của cô Bạch sao?”

Một thằng bé chạy đến Vinh Cảnh Dương, há mồm liền nói câu này, làm Vinh Cảnh Dương ngây cả người.”Bé nhỏ, vì cái gì nói vậy?”

“Bởi vì em nhìn đến anh trai đi cùng một chỗ với cô giáo Bạch a!” Thằng bé ăn mặc cũng không xinh đẹp như những đứa trẻ trong thành phố, nhưng thực sạch sẽ.

“Không phải nga, anh giống em đều là học sinh của cô Bạch.” Đối với những đứa trẻ như vậy Vinh Cảnh Dương luôn rất dịu dàng cùng có kiên nhẫn.

“Vậy anh thích cô Bạch sao?” Thằng bé tiếp tục hỏi.

Vấn đề này Vinh Cảnh Dương không trả lời, hỏi lại:”Em rất thích cô giáo Bạch?”

“Ân, tất cả con trai lớp chúng em đều rất thích cô Bạch, hơn nữa các thầy cô giáo trong trường học đều thật thích cô Bạch. Tiểu Béo nói chờ nó trưởng thành, nó còn muốn cưới cô Bạch, em cảm thấy nó rất là hoang tưởng luôn ấy, cô Bạch mới không thích nó đâu?”

“Em tên là gì? Bạn nhỏ.” Vinh Cảnh Dương tò mò hỏi.

Cậu bé nhỏ thực tự tin nói:”Em gọi là Dịch Thần, anh đâu? Anh trai.”

“Anh gọi là Vinh Cảnh Dương, em có thể bảo anh là anh Dương.” Vinh Cảnh Dương thật thích đứa bé tên Dịch Thần này.

” Anh Dương, nghe nói cô Bạch phải đi, có thật vậy không ạ?” Nói đến chuyện này, khuôn mặt Dịch Thần có chút buồn.

Vinh Cảnh Dương đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, trả lời chi tiết lại sợ làm tổn thương thằng bé, nói không phải lại là đang lừa nó, nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập chờ mong cùng tin tưởng này, Cảnh Dương cuối cùng trả lời:”Tiểu Dịch Thần, em phải tin tưởng cho dù cô Bạch đi rồi, chỉ cần có thời gian, cô cũng sẽ trở về thăm các em. Hơn nữa em có thể viết thư cho cô a.”

“Nhưng là bọn em đều thật luyến tiếc cô Bạch.” Dịch thần cúi đầu tâm tình rất không tốt.

Vinh Cảnh Dương đang suy nghĩ nên an ủi Tiểu Dịch Thần như thế nào, Hiếu Thanh liền đi ra, nhìn đến cuộc đối thoại giữa Dịch Thần cùng Vinh Cảnh Dương, cảm thấy rất có cảm.”Dịch Thần, em lại trốn học sao? Thật không ngoan nga, cô nhớ rõ em từng cam đoan qua với cô Bạch, là sẽ không lại trốn học.”

Dịch Thần quật cường ngẩng đầu nhìn về phía Hiếu Thanh, không nói gì, sau đó liền vọt tới trước mặt Hiếu Thanh, nói:”Cô ơi, cô không đi được không? Chúng em sẽ thật ngoan, thật ngoan.”

“Dịch Thần, thật xin lỗi, cô cũng không muốn rời đi các em, nhưng là cô có lý do không thể không về.” Hiếu Thanh không có chân chính làm qua nghề giáo viên, từng được thầy giáo yêu thích mà lưu lại trường, lại bởi vì cảm thấy lão sư này chức nghiệp quá mức thần thánh mà từ chối khéo. Nhìn đến đứa nhỏ chân thành giữ lại, Hiếu Thanh trong lòng thập phần động dung, nơi này điều kiện mặc dù so ra kém trong thành thị, nhưng nhìn đến những đứa bé đáng yêu như vậy, thật là cái gì đều đáng giá, cũng khó trách chân chính Hiếu Thanh sẽ ngây người thời gian dài như vậy.

“Cô giáo, cô nói đúng.”

Sau khi đưa Dịch Thần về phòng học, Hiếu Thanh chợt nghe Vinh Cảnh Dương bâng quơ nói một câu. Gặp Hiếu Thanh không hiểu, giải thích:”Ta là nói lời của cô rằng nụ cười trên mặt những đứa trẻ ở đây là nụ cười đẹp nhất trên đời, em cũng nghĩ là như vậy, cám ơn cô, thưa cô.”

Hiếu Thanh chỉ cười nhẹ, cũng không nói gì.

Thủ tục là làm tốt, nhưng Hiếu Thanh còn có một chuyện không có làm, đó là đi gặp gia đình của những đứa nhỏ đây, đây là Hiếu Thanh trước mắt có thể nghĩ đến tài cán vì bọn nhỏ làm. Bởi vì là nông thôn, buổi sáng đa số bọn họ đều ở công trường hoặc ruộng làm việc, cho nên Hiếu Thanh tìm được bọn họ mất không ít công phu, nhưng này cũng không thể đánh mất đi ý niệm trong đầu cô. Mà chờ thăm xong mười nhà, đã gần mười giờ.

“Vinh Cảnh Dương, Vinh Cảnh Dương, mở cửa nhanh, Vinh Cảnh Dương……”

Hôm nay sáng sớm, Vinh Cảnh Dương đang ngủ say, đã bị tiếng đập cửa kịch liệt đánh thức, cậu chạy vội mặc quần áo, trước cửa đứng là Đinh hà.”Vinh Cảnh Dương, Hiếu Thanh sinh bệnh, em dẫn cô ấy nhìn bác sĩ, cô còn có lớp, tan học sẽ đi bệnh viện tìm hai người.” Nói xong liền vội vội vàng đem cái chìa khóa để trong tay Vinh Cảnh Dương rồi bước đi.

Vinh Cảnh Dương ngây ra trong chốc lát, tức thì phản ứng lại, lập tức vệ sinh bản thân liền đi đến ký túc xá của Đinh Hà.

Trời ạ, đây là phát sốt đi! Vinh Cảnh Dương khi bỏ ra khăn mặt mà Đinh hà đặt trên trán Bạch Hiếu Thanh, trong lòng nhất thời lo lắng. Cậu sờ cái trán Hiếu Thanh, thật sự rất nóng, nhất định là đêm qua đi thăm mọi người không có mặc áo khoác.”Cô ơi, cô ơi, cô tỉnh tỉnh…… Cô ơi……”

Hiếu Thanh mở ra hai mắt ướt nhèm, thản nhiên cười, nói:”Tuấn Thiên, sao anh lại tới đây?”

Vinh Cảnh Dương nhìn đến Hiếu Thanh như vậy trong lòng rất khó chịu, nhưng hiện tại thời gian khẩn cấp, cậu phải dẫn cô đi bệnh viện, không có thời gian cho cậu miên man suy nghĩ về anh ta. Cậu ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng mà đem Hiếu Thanh nâng dậy từ trên giường giúp cô mặc vào áo khoác, lại lập tức bị Hiếu Thanh ôm lấy, chỉ nghe giọng trầm thấp nói:”Em biết đây hết thảy đều là mộng, chỉ cần ở trong mộng em mới có thể nhìn thấy anh dịu dàng như vậy, không sao cả, cho dù là mộng cũng sao, em chỉ hy vọng mộng không cần tỉnh.”

Vinh Cảnh Dương bình tĩnh lại mới mặc quần áo cho Hiếu Thanh, sau đó cái gì cũng chưa nói liền cõng nàng thẳng đến bệnh viện.

“Cậu làm bạn trai thế nào vậy, bạn gái đều sốt tới như vậy mới đưa tới bệnh viện, nếu lại đến muộn một chút, người đều sốt cháy, người trẻ tuổi a, thật sự là không hiểu đau người yêu.” Bác sĩ tự tiêm cho Hiếu Thanh sau mà bắt đầu quở trách Vinh Cảnh Dương đang đứng một bên.

“Rất xin lỗi, về sau cháu sẽ chú ý.” Không có chăm sóc tốt cô giáo, Vinh Cảnh Dương cho rằng cậu cũng có trách nhiệm.

Bác sĩ thấy thái độ cậu coi như tốt, cũng không nói cái gì nữa, chỉ là dặn dò:”Nữ nhân chỉ dùng để sủng, người trẻ tuổi nhớ kỹ những lời này.” Vinh Cảnh Dương trịnh trọng gật gật đầu, bác sĩ mới thả tâm mà đi rồi. Chờ bác sĩ vừa đi, Vinh Cảnh Dương liền đem ghế dịch đến gần giường bệnh Hiếu Thanh. Nhìn Hiếu Thanh nằm ở trên giường bệnh tái nhợt, Vinh Cảnh Dương tự trách, là cậu không chăm sóc tốt Bạch Hiếu Thanh, cậu thật sự cảm thấy thiếu trách nhiệm.