Chương 3: Nhiệm Vụ 1 (3)

Editor: Diễm Tình

An Tú Hiền tỉnh lại vì tiếng sủa của Maya, hắn ngồi xuống nhu nhu đầu, sau một lúc mới nhớ ra chỗ mình đang ở. Nghe tiếng vang từ phòng bếp truyền đến, hắn không khỏi có chút tò mò. Bà chằn kia biết nấu cơm? Trước kia

tại sao hắn không biết? Hắn đứng dậy bỏ chăn ra, chậm rãi đi tới cửa

phòng bếp. Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua hắn, quay đầu lại tiếp tục công

tác, nói: “ Buồng vệ sinh có bàn chải đánh răng cùng khăn mặt mới, ngươi có thể dùng!”

“ Nga.” An Tú Hiền lên tiếng đi tới toilet.

Trong lúc tẩy rửa, hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua. Nhớ rõ bởi vì hôn lễ của

Ninh Hoa Trinh cùng Trịnh Mẫn Cơ mà hắn chịu đả kích quá lớn, bọn họ kết hôn có nghĩa là từ nay hắn sẽ không có cơ hội có được nàng, nàng nhất

định sẽ mãi mãi là của Trịnh Mẫn Cơ.

Trong lúc tuyệt vọng ấy, An Tú Hiền tự thả lỏng bản thân mình, sau đó liền không thể vãn hồi, hắn uống quá nhiều.

Lau khô nước trên mặt, An Tú Hiền nhìn bản thân mình trong kính, tại sao

lúc ở Tửu Bảo, hắn lại nói ra tên của Ninh Tiêu Tiêu? Có lẽ vì đều là

người cùng hoàn cảnh đi.

“ Cơm nước xong, ngươi trở về nhà tìm

mẹ ngươi đi! Ra cửa này, ta hy vọng An tiên sinh tốt nhất đem điện thoại của ta đổi tên khác đi, ta cũng không muốn nửa đêm lại một lần nữa thu

được diện thoại.” An Tú Hiền vừa ngồi xuống, Ninh Tiêu Tiêu không khách

khí nói.

An Tú Hiền có chút chán nản, khẩu vị vốn tốt bỗng bị lời của nàng mà mất đi hơn nửa, nói: “ Ninh Tiêu Tiêu, ngươi không thể đợi

ta ăn xong bữa sáng hẵng nói được sao? Ý định quấy nhiễu khẩu vị của ta

phải không?”

“ Nếu là như thế, ta sẽ thật cao hứng, bởi vì điều này có ý nghĩa là Maya lại có đồ ăn.” Ninh Tiêu Tiêu nhìn hắn một cái, nói.

Cho tới bây giờ cũng chưa chịu qua loại đãi ngỗ này đâu. An Tú Hiền

thật sự rất muốn cắn nàng, không đúng, hắn không phải là Maya, làm gì mà cắn, hắn muốn đập nàng mới đúng. ” Ngươi có ý kiến với ta thì nói

thẳng, không cần mỗi câu đều mang dao.”

“Ý kiến nhiều lắm, không biết An tiên sinh muốn nghe điều nào trước?”

Nhìn Ninh Tiêu Tiêu tâm tình tốt, ngược lại An Tú Hiền lại tức giận đến nổ đầu.

Ninh Tiêu Tiêu thấy hắn bắt đầu ngược đãi đồ ăn, nói: ” Đồ ăn không phải để lãng phí như vậy.”

” Ninh Tiêu Tiêu, ngươi không nói gì không ai bảo ngươi câm điếc đâu.”

Chưa người nào có thể làm hắn tức giận như vậy, An Tú Hiền tự nhận hắn

rất có tính tự chủ, cũng bởi trong mắt mọi người hắn là một người đàn

ông thực ôn nhu, thậm chí trong công ty, hắn còn bị tuyển thành người

đàn ông mà phụ nữ trong công ty muốn gả nhất. Tại sao đến Ninh Tiêu Tiêu lại khẩn trương đâu? Vẫn là bởi vì Mẫn Cơ sao? ( Bắt đầu gato a! =>

Cơ sở để hình thành JQ)

An Tú Hiền đột nhiên đen mặt lại làm

cho Ninh Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, nàng muốn cũng không phải hiệu quả như vậy, nói: ” An Tú Hiền, biết ta vì sao chán ghét ngươi không? Có lẽ ngươi cho rằng là vi Ninh Hoa Trinh, nhưng thực chất không phải như

vậy.”

” Đó là vì sao?” Trừ bỏ điều này thì còn có thể là gì? An Tú Hiền tò mò.

” Bởi vì mỗi lần nhìn đến ngươi đều nhắc ta thất bại của chính mình. Mà

dù sao, hiện tại ta thật sự không nghĩ có bất cứ quan hệ gì với các

nguơi, ngươi cũng tốt, bất luận ai đều tốt, chỉ cần là các ngươi, những

người trong vòng luẩn quẩn, ta không tưởng lại tiếp xúc, ngươi hiểu

không?” Tiêu Tiêu thu liễm cảm xúc, thản nhiên nói.

Nàng như vậy, An Tú Hiền lần đầu tiên nhìn đến, nhất thời không khỏi run sợ.

” Như vậy, Ninh Tiêu Tiêu, ngươi thực sự buông xuống sao? Nói cho ta

biết, làm thế nào mà ngươi làm được?” Đường về sau còn dài, An Tú Hiền

không nghĩ tiếp tục chịu đựng sự thống khổ, không có Hoa Trinh, cuộc

sống hắn vẫn tiếp tục. Nếu có thể, hắn nghĩ tới cuộc sống trước kia,

ngày trước hắn không phải trong óc lúc nào cũng là hình ảnh của Hoa

Trinh.

” Tìm một người để yêu, nếu còn không được, thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất.” Chỉ cần không yêu, cái gì đều giải thoát.

An Tú Hiền không tin đơn giản như vậy, nói: ” Thật sự có thể chứ?”

” Có một số việc chỉ cần ngươi nghĩ, không gì không thể.” Thế giới này

không có bất luận kẻ nào, bất luận điều gì có thể giữ chân con người ta, địch nhân lớn nhất của con người khi còn sống không là ai khác mà là

chính bản thân. Chỉ cần đã biết, vấn đề còn là vấn đề sao?



Chúng ta không thể thử chung sống hòa bình, làm bạn bè?” Bọn họ đồng

bệnh tương liên, chỉ có họ mới rõ nhất sự đau xót trong đáy lòng người

kia.

Ninh Tiêu Tiêu cười khẽ một tiếng, nói: ” Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Từ lúc ngươi yêu phải Ninh Hoa Trinh, chúng ta nhất

định là địch, cho dù không phải địch đi nữa, cũng là nước sông không

phạm nước giếng, bạn bè? Ta nghĩ ta không trèo cao nổi.”



Ninh Tiêu Tiêu………..” An Tú Hiền còn muốn nói cái gì, Tiêu Tiêu đã đánh

gãy lời hắn, nói: ” Cái gì cũng không muốn nói, ăn xong bữa cơm này liền rời đi đi! Hy vọng chúng ta vì sao vĩnh viễn không gặp, cho dù gặp đi

nữa, cũng hy vọng làm bộ như không biết.” Nói xong câu đó, Ninh Tiêu

Tiêu liền trở về phòng ngủ.

An Tú Hiền muốn gọi nàng lại nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống những lời này. Nhìn cửa phòng như cũ đóng

chặt, An Tú Hiền biết nàng hiện tại không muốn gặp hắn, hiện tại xem ra

cũng là một hy vọng xa vời. Cuối cùng hắn chỉ đành yên lặng rời đi.

Sau khi rời đi, An Tú Hiền trực tiếp đến công ty, vừa vào công ty, thư ký

liền thông báo có người tìm. Để thư ký mời người vào, đúng là Lương

Thước Kỳ ngày hôm qua: ” Thước Kỳ tiểu thư, xin hỏi ngươi có chuyện gì

sao?” An Tú Hiền hôm qua tại lễ cưới gặp nàng, không cần nghĩ cũng biết mục đích của nàng là gì.

” Ta chỉ là lo lắng ngươi, lại đây xem ngươi.” Thước Kỳ mặt ôn nhu, người như vậy thực thích hợp làm vợ.

” Cảm ơn ngươi, đã để ngươi lo lắng.” An Tú Hiền biểu hiện sự xa cách.

Thước Kỳ cũng không phải người không hiểu chuyện, nhiều năm qua, nàng thật

vất vả mới gặp một người có thể đi vào trong lòng mình, nàng không nghĩ

liền buông tha như vậy. Nàng là bạn tốt của Hoa Trinh, cũng có nghe qua

chuyện của An Tú Hiền, có lẽ nàng có thể xin Hoa Trinh giúp đỡ, hiện tại nàng vẫn là im lặng rời đi.

Thước Kỳ vừa rời đi, thư ký

liền đưa văn kiện vào để An Tú Hiền ký tên, việc hoàn thành, hắn gọi thư ký lại, nói: ” Về sau không cần tự tiện cho người khác vào đây, cho dù, ……….. Cho dù là Ninh Hoa Trinh tiểu thư đến đây, cũng phải thông báo

trước.”

Thư ký vừa rời khỏi văn phòng của An Tú Hiền, liền

lập tức đi lên diễn đàn tuyên bố tin tức, các cô gái trong công ty còn

có thể hi vọng a, đáng tiếc nàng đã kết hôn, bằng không nàng nhất định

sẽ truy đổ An Tổng. Làm thư ký của An Tú Hiền, An tổng đối tốt với Ninh

Hoa Trinh nàng đều nhìn thấy. Thời điểm ấy bởi vì Ninh Hoa Trinh tiểu

thư vĩ đại cùng bối cảnh thân thế, mọi người vẫn đều ca ngợi đôi bích

nhân này nhưng không ngờ đến giờ, tiểu thư người ta lại kết hôn với

người khác, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi a.

An Tú Hiền

nhận được điện thoại của Ninh Hoa Trinh tại giờ tan tầm giữa trưa, nói

là hẹn hắn ăn cơm, An Tú Hiền không thể cự tuyệt.

Sau khi

hẹn tốt địa điểm ăn, An Tú Hiền thấy thế nhưng chỉ có một mình Ninh Hoa

Trinh đến đây, hắn cứ nghĩ là Mẫn Cơ sẽ đến cùng nàng. Hôm qua bọn họ

mới kết hôn a, An Tú Hiên có chút đau lòng Hoa Trinh. Quen biết nhiều

năm như vậy, Hoa Trinh nhìn ra sự tức giận của An Tú Hiền, nói: ” Tú

Hiền, Mẫn Cơ vốn cùng ta chuẩn bị tốt tuần trăng mật nhưng công ty có

việc trọng yếu cần xử lý, hắn đi trước. Chúng ta chờ hắn xử lý xong liền lập tức lên máy bay, nhưng ta nghĩ gặp ngươi trước khi xuất ngoại.”

” Nếu Mẫn Cơ khi dễ ngươi, nói cho ta biết, ta thay ngươi dạy hắn.”

Không nhìn đến Ninh Hoa Trinh thì tốt, vừa thấy nàng, trong mắt An Tú

Hiền liền không dung được bất kỳ kẻ nào.

Ninh Hoa Trinh hé

miệng cười, nói: ” Biết ngươi lâu như vậy, ngươi cho tới bây giờ đều

giống anh trai ta, ta không nói cho người thì nên nói cho ai đây?”

Nghe câu này, tâm hắn như bị đao cứa, đúng vậy, nàng cho tới bây giờ đều coi hắn là anh.

” Tú Hiền, đời này chúng ta chỉ có thể như vậy, nếu có kiếp sau, ta nhất

định sẽ quý trọng ngươi.” An Tú Hiền tốt lắm, thậm chí còn tốt hơn Mẫn

Cơ, nhưng chuyện cảm tình thường không có lý do, nàng yêu phải chính là

yêu phải, nàng không thể kháng cự tình yêu.

” Đừng nói nữa, Hoa Trinh.” Tiếng gằn này như tiếng xé trong lòng An Tú Hiền. Hai người cứ ngồi yên như vậy, không nói gì.

” Ta hiện tại rất hạnh phúc, ta cũng hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.” Đây là mục đích chính yếu mà Hoa Trinh hôm nay đến gặp An Tú Hiền, bạn tốt

Thước Kỳ của nàng thích An Tú Hiền, điều này khiến nàng thực ngoài ý

muốn, nhưng nếu hai người bọn họ có thể ở cùng nhau, Hoa Trinh cảm thấy

không thể tốt hơn. Cứ việc nàng biết dưới tình huống này làm vậy thật

xin lỗi hắn nhưng Hoa Trinh hy vọng An Tú Hiền có thể để một nữ nhân

khác trong lòng.

An Tú Hiền cười khổ một chút, nói: ” Ta nhất định sẽ hạnh phúc.” Chỉ cần ngươi hạnh phúc ta nhất định sẽ hạnh phúc.

” Thước Kỳ là một cô gái tốt, tương lai sẽ là một người vợ tốt, Tú

Hiền, ta hy vọng ngươi có thể thử ở chung cùng nàng, tin tưởng ta, nàng

sẽ không làm ngươi thất vọng.” Hoa Trinh cũng không tưởng vì hạnh phúc

mà làm tổn thương bất cứ ai, nhưng thế sự khó lường, bởi vì tình yêu

này, nàng không chỉ tổn thương đến chị yêu của nàng mà ngay cả nam nhân

trước mắt này cũng thương tổn, nàng không nghĩ, thực sự không nghĩ, nếu

có thể có biện pháp vẹn toàn đôi bên thì…

” Hoa Trinh, tình

yêu của ta không phải để ngươi chà đạp lên.” Nàng từ chối hắn có thể,

không quan tâm đến hắn cũng được, nhưng nàng như thế nào có thể tại ngày hôm sau khi nàng kết hôn liền đẩy hắn vào lòng nữ nhân khác, đây đều

sát muối lên miệng vết thương của An Tú Hiền, hắn thực thất vọng

” Tú Hiền, ta chỉ muốn cho ngươi hạnh phúc mà thôi.” Nhìn ra sự phẫn nộ của hắn, Hoa Trinh cực lực giải thích.

” Ta hiện tại rất hạnh phúc, nếu ngươi hẹn ta chỉ để nói chuyện này, thật có lỗi, ta không nghĩ nghe, công ty còn có việc, ta đi trước. Chúc các

ngươi có kỳ trăng mật khoái trá.” An Tú Hiền nói xong những lời này liền nổi giận đùng đùng rời đi, Trịnh Mẫn Cơ tới đón Hoa Trinh vừa khéo gặp

An Tú Hiền, hắn thử gọi lại An Tú Hiền nhưng người kia không đáp, liền

rời đi như vậy.

Trịnh Mẫn Cơ khó hiểu hỏi Hoa Trinh, nói: ” Tú Hiền sao vậy? Ta lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy đâu!”

” Là ta không đúng, vì muốn hắn hạnh phúc nên giới thiệu cho hắn một

người bạn gái, ngươi thấy đấy, hắn không tình nguyện.” Hoa Trinh nói ra

sự tình.

Mẫn Cơ lắc lắc đầu nói: ” Suy nghĩ của ngươi tốt nhưng

thòi cơ không đúng, chuyện này cứ giao cho ta, ta nhất định giúp ngươi

làm tốt.” Tâm tư An Tú Hiền làm sao hắn lại không rõ, mặc kệ vì ai, hắn

cùng Hoa Trinh đều hy vọng hắn có thể hạnh phúc.