“Đây không phải trò chơi, không phải nơi mà người chấp hành muốn lui thì lui, muốn tiến liền tiến.”
Mộc Nhã khát vọng được yêu, đồng thời cũng khát vọng có thể yêu được một
người đàn ông như vậy. Cô đã từng nghĩ, nếu có một người đàn ông như vậy xuất hiện, cô sẽ dùng cả đời này chỉ để yêu người đó. Nay người như vậy thực sự xuất hiện, lại không tồn tại trong thế giới của cô, người đàn
ông này, cô có dám yêu không? Cô chẳng qua chỉ là một người khách dạo
chơi ở thế giới này một vài năm, một khi cô đi, người ấy sẽ ra sao?
“Người chấp hành, bạn thật thú vị, lúc ở nhiệm vụ trước bạn chưa từng lo lắng
đến mấy vấn đề này, mà nay, nhiệm vụ này còn chưa bắt đầu bạn đã lo
lắng, bạn không biết là mình đang lo lắng thừa thãi sao?” Mộc Nhã nghe
được lời hệ thống nói, trong lòng nàng bắt đầu phản bác lại, làm sao có
thể giống nhau chứ?
“Sau khi nhiệm vụ trước hoàn thành, Ninh
Tiêu Tiêu chân chính đã trở về bản thể, cô ta sẽ trở thành một thể với
bạn, sẽ chung sống hạnh phúc cùng An Tú Hiền.”
“Cho nên bạn không cần lo lắng bạn sẽ yêu phải Minh Sanh, dù sao đi nữa, khi bạn đi sẽ có
người thay bạn thương yêu anh ta. Đương nhiên, vì tránh cho ảnh hưởng
nhiệm vụ sau này của người chấp hành, dưới sự đồng ý của người chấp
hành, tôi có thể giúp bạn xoá lấp đi phần tình yêu này, trí nhớ sẽ không tổn thất, về việc này cứ yên tâm.” Nghe hệ thống nói như vậy, lòng Mộc
Nhã mới an ổn lại.
Cô dù sao cũng không phải người thế giới này, tuy rằng yêu một người, muốn vĩnh viễn làm bạn cùng hắn ( bạn đời),
nhưng trong tình huống này cô vốn không có đường đi khác. Đã như vậy,
thừa dịp thời gian mình còn ở đem hết tình yêu trao cho người kia là
được rồi! Hơn nữa trừ bỏ người đó, Mộc Nhã không biết sẽ có người thứ
hai có thể đem lại sự ấm áp cho cô như vậy nữa hay không. Một khi đã như vậy, tại sao lại không quý trọng những gì trước mắt?
“Này, chị
gái Nhã, chị chừng nào thì bắt đầu chú trọng dáng vẻ của mình như vậy?”
Mộc Nhã lặng yên trở về khách sạn, làm cho Lôi Gia Hãn phải đi vòng vòng khắp tổ kịch để tìm, lúc chuẩn bị gọi điện thoại thì thần tượng Minh
Sanh nói cho cậu, khả năng là Mộc Nhã đã quay trở về khách sạn, cậu mới
lại đây tìm. Cậu trêu chọc cũng không phải không có lý do, từ lúc biết
Mộc Nhã cho tới nay, cô chưa bao giờ chăm sóc bản thân kỹ càng như thế
này, ở trong lòng hắn, cho dù Mộc Nhã không hoá trang cũng đã rất đẹp.
Đối với người mình thích, Mộc Nhã làm sao có thể tuỳ tiện mặc gì cũng
được. Dù sao cô vẫn muốn lưu ấn tượng tốt cho người đó a, cô liếc mắt
nhìn Lôi Gia Hãn, nói:“Chị vẫn luôn chú trọng bản thân, chẳng qua trước
kia thấy không cần thiết lắm, em tìm chị chẳng lẽ chỉ vì trêu chọc chị
thôi sao!” Mộc Nhã nhớ tới lúc cô vừa mở cửa, Lôi Gia Hãn đang trong tư
thế muốn gõ cửa.
“Tần Đạo diễn tìm chị, có việc thương lượng.”
Lôi Gia Hãn nhún vai. Mộc Nhã cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài, sau khi
nghe xong lời Lôi Gia Hãn nói, cô lập tức đóng cửa lại, vừa đi vừa
nói:“Là kịch bản có vấn đề sao?”
“Hình như không phải, em cũng có hỏi qua Tần Đạo diễn, ông ấy bảo để chị đi qua rồi nói.”
Cậu là người đại diện của Mộc Nhã, tự nhiên là mọi chuyện đều suy nghĩ
cho Mộc Nhã, nhưng Tần Đạo diễn cũng không phải người lạ, hắn lại không
có tự tin và gan để hỏi tiếp.
Lúc hai người tới, tổ kịch đang
khẩn cấp tiến hành quay chụp, trong lúc vô tình nhìn đến cảnh Minh Sanh
ôm lấy nữ diễn chính khi đóng phim, tầm mất Mộc Nhã rơi lâu một chút
liền dời đi. Đợi sau khi chup xong cảnh tượng này, Mộc Nhã mới đi qua
tìm Tần Đạo diễn:“Đạo diễn, ngài tìm tôi tới là có chuyện gì?”
Tần Đạo diễn thấy Mộc Nhã đến liền đem việc giao cho người khác, nói:“Đi theo tôi.”
Mộc Nhã cùng Lôi Gia Hãn nhìn nhau, đi theo lên xe của Tần Đạo diễn, ước chừng mười phút sau, bọn họ đi tới một tổ kịch khác.
Mộc Nhã rất tò mò, không biết Tần Đạo diễn đến cùng muốn làm cái gì,“Đến
rồi, Mộc Nhã, tôi giới thiệu cho bạn, đây là Trần đạo diễn, cô ấy đang
thực hiện một bộ dân quốc. Cô ấy nhìn thấy bạn, cảm thấy bạn phù hợp một nhân vật trong lòng cô ấy, vừa vặn nhân vật kia còn chưa chọn được
người, liền tới tìm ta.”
Mộc Nhã không phải diễn viên chân chính, cô không nghĩ bởi vì vấn đề riêng của bản thân mà liên lụy cả bộ điện ảnh.
Trần đạo diễn là một vị nữ đạo diễn khoảng tầm bốn mươi tuổi, chị đã nhìn ra ý định từ chối của Mộc Nhã, nhanh nhảu nói:“Chị biết như vậy khả năng
sẽ làm khó em, nhưng trong lòng chị, chỉ có em mới là lựa chọn tốt nhất, chị hy vọng em không cần từ chối, có lẽ em nên trước nhìn kịch bản rồi
nói sau.” Nói xong liền để trợ lý đem kịch bản đưa cho Mộc Nhã.
Mộc Nhã chần chừ trong chốc lát nhưng vẫn nhận lấy, nói:“Trần đạo, nếu cuối cùng tôi vẫn muốn từ chối thì hy vọng chị đừng để ý.”
“Đương
nhiên sẽ không, em có thể nhận kịch bản cũng đã thể hiện thành ý lớn
rồi.” Trần đạo cũng không nghĩ tới nhân vật trong lòng chị lại rơi vào
một diễn viên đã thất thế, sau đó nghe đến Tần Đạo nói cô ấy hiện là
biên kịch đứng đầu, chị đã từng nghĩ buông tha cho. Nhưng cuối cùng chị
vẫn cố gắng thử thỉnh cầu Tần Đạo, nhưng thực sự thì chị vẫn không nắm
chắc chuyện này.
Nhân vật mà cô muốn Mộc Nhã sắm vai là bà nội
của nam diễn chính, một tiểu thư khuê các đại môn không ra, nhị môn
không mại*, tên gọi Tú Lâm. Thời đó vô cùng chú ý đến việc môn đăng hộ
đối, Tú Lâm cũng không ngoại lệ, lúc bà mười tuổi, người trong nhà đã
tìm tốt chồng cho bà, chỉ chờ đến tuổi liền gả đi. Tú Lâm mặt ngoài ung
dung, dịu dàng, nhưng thực chất lại là một cô gái kiên định, cứng rắn và rất có chủ kiến. Hoàn cảnh sống khiến bà có ước mơ được tự do, thẳng
đến một năm trước khi xuất giá, bà gặp được người mình yêu.
* Đại môn không ra, nhị môn không mại: cửa lớn không ra, cửa nhỏ không đến
Vì người đàn ông này, Tú Lâm có nghĩ tới việc đào hôn, nhưng cuối cùng bà vẫn buông tay người ấy ra, không phải không thương, mà là quá yêu,
người đàn ông ấy có việc lớn phải làm, bà không nghĩ để tình yêu của
mình kiềm lại bước chân của người đó. Điện ảnh này sử dụng thủ pháp quay chụp nghịch thuật, nhân vật Tú Lâm mà Mộc Nhã sắm vai không có một lời
kịch nào, tất cả tâm tư tình cảm đều chỉ có thể thông qua biểu cảm cùng
cử chỉ để bộc lộ ra.
“Mộc Nhã, chị sẽ nhận sao?” Lôi Gia Hãn khi
làm người đại diễn của Mộc Nhã đã biết rằng cô từng làm diễn viên, sức
diễn cũng không kém. Cậu không biết nguyên nhân gì đã mang cô đến con
đường biên kịch, nhưng cậu muốn nói, mặc kệ Mộc Nhã làm cái gì, cậu đều
sẽ đứng về phía cô. Nhân vật này đối với một biên kịch như Mộc Nhã mà
nói cũng không phải khó, nhưng chân chính diễn được ra một Tú Lâm thực
thụ, với người chưa từng diễn như Mộc Nhã cũng là một việc mang tính
khiêu chiến lớn.
Mộc Nhã biết khả năng sẽ có những khó khăn lớn, nhưng cô lại muốn thử một lần.Trần đạo vẫn không yên đang chờ đợi đáp
án của Mộc Nhã, khi mà nghe được đáp án như mong muốn, lòng chị rốt cuộc nhẹ nhõm hẳn ra.
Mộc Nhã sau khi trang điểm xong, cô lúc này
chính là tú lâm. Giống như việc bị hệ thống lừa đến làm nhiệm vụ, chỉ
khác là tính cách cùng giọng nói, cử chỉ của Tú Lâm đều rất có gia giáo, cô cần phải thể hiện được sự gia giáo ấy. Vì sao Mộc Nhã lại nhận vai
nhân vật này, chỉ vì theo một khía cạnh nào đó nhân vật này cực kỳ giống tình trạng hiện nay của cô. Có lẽ là nhờ phúc của nguyên thân, Mộc Nhã
mặt ngoài biểu hiện cũng không có gặp vấn đề lớn, vấn đề xảy ra đều rất
nhỏ.
Tú Lâm nhìn theo bóng dáng người đàn ông yêu thương dần xa, đầu ngẩng lên nhìn trời, để nước mắt đã sắp trào ra lại ùa về trong
lòng, sau đó nhìn đi phương hướng bóng dáng kia biến mất, nhẹ nhàng nở
một nụ cười tươi.
“Cắt.” Giọng của Trần đạo vang lên, cũng ý nghĩa là Mộc Nhã có thể kết thúc công việc.
Mộc Nhã diễn vai Tú Lâm, ít nhất diễn Tú Lâm trong lòng chị, chị thật vui
vẻ. Dù ngay từ đầu chị đều tin tưởng sức diễn của Mộc Nhã, nhưng ít
nhiều vẫn là có chút lo lắng, nhân vật Tú Lâm này nói đơn giản cũng đơn
giản, nói phức tạp lại cũng phức tạp.
Mộc Nhã đổi quần áo đi ra, Lôi Gia Hãn liền không keo kiệt tặng thưởng một tràng vỗ tay.
“Mộc Nhã.” Mộc Nhã nghe đến giọng nói bỗng giật mình, Minh Sanh, anh ta tại sao lại ở trong này? Như vậy có nghĩa rằng nhân vật mình diễn bị
anh thấy được?
Mộc Nhã có chút khẩn trương nhìn về phía Lôi Gia
Hãn, người này lại bắt đầu mắt phát tinh quang, làm cho Mộc Nhã rất muốn đá hắn một cái.
“Rany, cậu đã ở a!” Mộc Nhã hơi ngượng ngùng nói.
Minh Sanh nghiêm túc nhìn phía Mộc Nhã, nói:“Đúng vậy, giống như năng lực
biên kịch của cậu vậy, cậu diễn rất khá.” Minh Sanh làm sao lại quên
thời gian trước kia đâu? Thời gian ấy mọi người đều ngây ngô như những
đứa trẻ, nhất là Mộc Nhã, cô khi ấy không thể so sánh với hiện tại, cô
giờ đây đã diễn nhân vật Tú Lâm này một cách hoàn hảo. Thậm chí lúc cậu
nhìn cô tiễn bước người cô yêu dời đi, cậu đã từng nghĩ, nếu trong hiện
thực có một cô gái như vậy thì thật tuyệt biết bao!
“Nghe cậu nói như vậy tớ thật vui vẻ, mà nói đi nói lại tại sao cậu lại tới nơi này,
tới tham ban sao?” Một siêu sao quốc tế không có khả năng vô duyên cớ vô cớ chạy sang tổ kịch khác chơi, điều này có nghĩa là có người quen ở tổ kịch.
Minh Sanh đáp lại:“Nghe nói chị Trần quay phim ở trong
này, cho nên liền đến xem.” Chị Trần tức là Trần Đạo diễn, có ân với
MInh Sanh, cậu xét thấy đã lâu không gặp, liền lại đây nhìn xem. Nếu có
thể thì sẽ ngồi ôn chuyện, chưa từng nghĩ rằng vừa tiến vào đây liền
thấy biên kịch ở tổ kịch của mình – Mộc Nhã.
“Minh Sanh, em đã
đến rồi a! Tùy tiện ngồi đi, đây là Mộc Nhã, hẳn là không cần chị giới
thiệu đi.” Trần đạo nhiệt tình chạy lại nói.
Minh Sanh gật
đầu,“Sẽ không quấy rầy chị chứ? Chị Trần, nếu không chị cứ làm việc đi,
em ngồi đây chơi một lát là được.” “Khách sáo cái gì, không vội không
vội.” Trần đạo vừa nói vừa bảo trợ lý để cho mọi người nghỉ ngơi một
lúc. Đối với việc một nhân vật lớn như Minh Sanh đến, mọi người đều có
chút tò mò, loại ánh mắt này khác hẳn sự khinh miệt dành cho Mộc Nhã, đó là sự sùng bái cùng ngưỡng mộ.
“Mộc Nhã, nghe sư huynh chị nói, em chỉ tên Minh Sanh diễn nam chính? Hay là nhân vật này là viết vì
Minh Sanh!” ( Không biết ta nhắc đến chưa, sư huynh của Trần Đạo là Tần
Đạo.)
Minh Sanh vừa nghe vừa cười nhìn phía Mộc Nhã, nói:“Nếu thật như thế, thật sự là vinh hạnh của em. Đúng hay không? Mộc Nhã.”
Mộc Nhã đáp trở về một câu,“Đó hẳn vinh hạnh của tớ mới đúng.”
“Hai người cũng đừng khiêm tốn, nhất là Mộc Nhã đó, cũng không phải là
người nào đều có thể làm biên kịch. Chị đây mặt dày nói một câu, khi nào thì Mộc Nhã cũng viết kịch bản cho chúng ta a! Giới điện ảnh hiện tại
a, kịch bản tuy nhiều, lại tìm không thấy bộ chị nghĩ quay, thực hao tổn tâm trí a!” Trần đạo quay phim luôn luôn chỉ quay những phim chị ấy
thích, chị sẽ không quay những bộ điện ảnh mang tính chất thương mại
hoàn toàn.
Mộc Nhã cười khen:“Nếu có cơ hội, em nghĩ em sẽ rất vui lòng hợp tác cùng chị Trần đây.”
“Đã quyết định như vậy rồi nhé!”
Nghỉ ngơi một lúc, Trần đạo tiếp tục làm việc của chị, chỉ chừa lại Mộc Nhã cùng Minh Sanh.“Chị Trần là người rất tốt, mặc dù lúc công tác có
hơi nghiêm khắc, nhưng vẫn là người rất hiền hoà đúng không? Mộc Nhã cảm thấy thế nào?”
“Người mà Rany quen biết thì kém đi đâu cho
được!” Nghe nói nhân duyên của Minh Sanh tại giới giải trí rất tốt, cũng khó trách a.
“Mộc Nhã vì sao vẫn gọi mình là Rany?” Fan của Minh Sanh rất ít người gọi tên tiếng anh của cậu, hoặc là gọi cả tên lẫn họ, hoặc là gọi thân mật hơn chút, trước kia cũng nhiều người gọi như Mộc
Nhã, hiện tại vô cùng ít, cậu chỉ nhớ rõ mỗi mình Mộc Nhã gọi như vậy.