- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nhóm Nữ Phụ
- Chương 12: Nhiệm Vụ 1 (12)
Nhóm Nữ Phụ
Chương 12: Nhiệm Vụ 1 (12)
Editor: Diễm Tình
Trịnh Mẫn Cơ tiến lại gần Tiêu Tiêu, trực tiếp mở lời uy hϊếp: ” Thức thời thì cách xa Tú Hiền ra.”
” Mẫn Cơ, ta biết ngươi vì tốt cho ta nhưng chuyện giữa ta và Tiêu Tiêu ta hy vọng ngươi không cần nhúng tay vào, ta biết bản thân mình đang
làm cái gì. Việc mà ngươi phải làm nhất bây giờ là chăm sóc Hoa Trinh,
đúng chứ?” Tú Hiền rất không thích thái độ và… việc tới gần Tiêu Tiêu
của Trịnh Mẫn Cơ.
Đúng là bất trị. Trịnh Mẫn Cơ thầm mắng trong
lòng, Ninh Tiêu Tiêu là người như thế nào bọn hắn còn không rõ sao? ”
Thước Kỳ tốt như vậy ngươi không cần, cuối cùng thì ngươi muốn cái dạng
gì?” Trịnh Mẫn Cơ vẫn chưa tìm được cơ hội giới thiệu bạn gái cho An Tú
Hiền, hiện tại không phải là một cơ hội tốt sao? Người cần và không cần ở đều ở đây, lúc này không nói thì còn để đến khi nào nữa đây!
”
Ngươi không cần lo lắng ta vẫn còn dư tình sâu nặng với Hoa Trinh của
ngươi, ta là thật sự buông xuống, cho nên nói, ngươi không cần quá quan
tâm đến cuộc sống đời thường của ta như vậy.” Cũng là một người đàn ông, An Tú Hiền làm sao có thể không rõ ý tưởng của Trịnh Mẫn Cơ. Khi nào
thì An Tú Hiền hắn chiếm phần quan trọng như thế trong cuộc đời của bọn
họ, điều này thật khiến người ta được sủng ái mà lo sợ!
” Chứng minh cho ta xem.”
An Tú Hiền nâng mày, hỏi ngược lại: ” Ta vì sao lại phải chứng minh cho ngươi xem?” Dù là gia thế hay tài mạo đi nữa, hắn không thua hắn ta ở
điểm nào, thật chẳng thể hiểu nổi hắn ta lấy gì mà dám nói chuyện với
hắn như vậy. Bọn họ đã từng là bạn bè, từng là tình địch, nhưng hiện tại tất cả đều đã phai nhạt.
” An Tú Hiền, ngươi chột dạ.” Trịnh Mẫn Cơ nhíu mày.
Dù sao cũng là bạn, An Tú Hiền không muốn gây căng thẳng quá tuy nhiên nếu đối phương đã chèn ép không buông tha như vậy, hắn cũng không thể để
bản thân chịu thiệt được. ” Trịnh Mẫn Cơ, trên thế giới này không chỉ có một người phụ nữ là Ninh Hoa Trinh, nàng có thể là người hoàn mỹ nhất,
nhưng điều đó lại chỉ giới hạn trong mắt ngươi mà thôi. Hiện tại trong
mắt ta, nàng và Tiêu Tiêu không khác nhau là bao. Không cần lại thử
khiêu chiến điểm cực hạn của ta, ta nói cho ngươi biết điều ấy.”
” Mẫn Cơ.” Hoa Trinh giữ chặt tay Mẫn Cơ, lắc lắc đầu.
Dọc theo đường đi, cả hai bên không lại nói thêm lời nào, cứ như vậy cho đến lúc máy bay hạ cánh.
Tiêu Tiêu thật sự không ngờ rằng vưa xuống máy bay, có một điều bất ngờ xảy đến. Nàng cùng An Tú Hiền mang theo hành lý đang muốn ra khỏi sân
bay, vừa tiến đến gần xe chở đã bị một người đàn ông to lớn mắt xanh ôm
lấy, Tiêu Tiêu đẩy không ra hắn.
” Cách xa nàng một chút.” An Tú Hiền lạnh nhạt đuổi người.
” Abell.” Tiêu Tiêu lúc này mới thấy rõ diện mạo của hắn, cũng tìm được
tên của người đàn ông này từ trong trí nhớ, Abell, bạn học cũ và cũng là người theo đuổi Ninh Tiêu Tiêu. Thậm chí còn ở lúc nàng về nước thề son sắt sẽ chờ đợi nàng.
Abell gạt tay An Tú Hiền ra, đứng bên người Tiêu Tiêu, nói: ” Là ta, là ta đây.”
Thật sự là một người nhiệt tình nha. ” Ngươi tại sao lại xuất hiện ở
đây?” Khả năng trùng hợp thật sự rất thấp nha. Tiêu Tiêu hồi tưởng lại,
Abell từng đã nói qua, nếu như ngày nào mà nàng chưa đem theo người đàn
ông mà nàng yêu xuất hiện trước mặt hắn thì có nghĩa là nàng nhận cảm
tình của hắn, đây nhất định là lời nói đùa đi! Đã nhiều năm thế, hẳn là
không thể nào, nàng không dám cam đoan.
” Ta có mật thám bên cạnh ngươi, ngươi rốt cuộc đi đến bên cạnh ta, tình yêu của ta.”
Mắt thấy lại sắp bị Abell ôm lấy, nàng liền nhảy vọt đến sau lưng An Tú
Hiền, nói: ” Abell, ta đi công tác, không phải tới tìm ngươi.”
Trong đôi mắt Abell lộ ra sự mất mát, nhưng sau đó hắn liền khôi phục
tinh thần lại, nói: ” Không có việc gì. Ngươi có thời gian tụ tập cùng
chúng ta sao? Ta sẽ gọi tất cả những bạn học cũ còn ở đây đến, được
chứ?” Nếu không lấy người khác làm cớ, hắn chắc chắn rằng Tiêu Tiêu sẽ
không đi.
” Thật có lỗi, nàng không có thời gian.” An Tú Hiền
rất vui vẻ là Ninh Tiêu Tiêu sẽ chủ động trốn sau hắn, trong nháy mắt
ấy, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng: Hắn nguyện ý vì nàng che gió chắn mưa. Thật không ngờ rằng công phu hái hoa ngắt cỏ của nàng quá mạnh mẽ, đến tận nước ngoài a! Còn đột nhiên lại có một người nhảy ra
thể hiện tình cảm như vầy.
Abell chỉ có thể trơ mắt nhìn hai
người rời đi, hắn có chút đau đớn nhưng hắn sẽ không từ bỏ. Tiêu Tiêu
chưa nói cái gì cả, hắn vẫn còn cơ hội.
” Không giới thiệu cho ta biết người vừa rồi sao?” An Tú Hiền vốn tưởng rằng Tiêu Tiêu sẽ chủ động nói gì đó.
Tiêu Tiêu nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nói: ” Bạn học cũ.”
” Không chỉ mỗi vậy đi.” An Tú Hiền hắn cũng không phải người dễ bị lừa.
” Đây là việc riêng của ta, ngươi không cần thiết phải biết đến, đúng
chứ? Hơn nữa ta không nghĩ nói.” Tiêu Tiêu nhìn An Tú Hiền, người đàn
ông này không biết rằng hắn đang nhiều chuyện, quá mức quan tâm sao? Hắn không ý thức được điểm này, nàng cũng không cần thiết phải khai thông
hắn.
An Tú Hiền lại bày ra bộ dạng tức giận.
” Tú Hiền, chúng ta là bạn bè đi, không sai a. Nhưng giữa bạn bè với nhau cũng có
những bí mật riêng tư, ngươi đang tức giận cái gì a? Từ ngày hôm qua cho đến tận bây giờ, lúc đầu ta còn tưởng là do Ninh Hoa Trinh nhưng bây
giờ nhìn lại, có vẻ là vì ta.” Người đàn ông này có những lúc ngây thơ
đến đáng yêu a. Người luôn luôn cơ trí trên con đường kinh doanh làm sao sẽ lại không ý thức được tình cảm chân thực của bản thân đâu.
Tú Hiền lúc này cũng ý thức được hắn có chút không thích hợp, nói: ” Để ta ngẫm lại một chút.”
Hắn có bạn bè, có cả những cô bạn, bạn tốt nhất là Dương Dung Na, thậm
chí còn tốt hơn Tiêu Tiêu. Bọn họ giao tiếp với nhau như thế nào, hắn
giao tiếp với Tiêu Tiêu lại như thế nào, vừa nhìn đã biết ngay. Những
lần mà hắn nghĩ đến Dương Dung Na chỉ đếm trên đầu ngón tay mà Ninh Tiêu Tiêu lại khác, hắn lúc nào cũng nghĩ đến nàng; Hắn sẽ quan tâm Dương
Dung Na nhưng mức độ quan tâm lại khác so với Tiêu Tiêu; Hắn sẽ không
quá mức xen vào việc tư của Dung Na là vì hắn tôn trọng nàng, tuy nhiên
hắn lại từng phút từng giây chú ý đến Tiêu Tiêu….. Cho nên dựa theo tất
cả những dấu hiệu này, hắn hình như đã thích người con gái này mất rồi……
Tiêu Tiêu từ gương xe nhìn thấy được biểu tình rối rắm của Tú Hiền, có
vẻ hắn đã làm rõ tâm tư của mình rồi tuy nhiên đường đi vẫn còn rất dài. Tiêu Tiêu không biết từ khi nào bắt đầu, nàng chỉ mong không phải loại
yêu cả đời, nghĩ như vậy, Tiêu Tiêu không khỏi thở dài. ( Vì Tiêu Tiêu
sẽ chết khi chuyển kịch tình a~)
An Tú Hiền nghe thấy nàng thở
dài đang định hỏi han nhưng hắn đoán được kết quả sẽ như thế nào nên hắn nhịn xuống, lặng yên nhìn đôi mắt đang hướng ra cửa sổ của nàng.
Nói là mang Tiêu Tiêu đi công tác, kết quả là An Tú Hiền lại trực tiếp
để Ninh Tiêu Tiêu lại khách sạn mà đi họp một mình. Tiêu Tiêu cũng rất
vui vẻ thoải mái, muốn thừa dịp này đi chơi đó đây, trên đường đi dạo
lại gặp Abell, cuối cùng bị bắt đi tụ họp với bạn cũ.
” Tiêu
Tiêu, ta thực sự không có cơ hội sao?” Lúc mười một giờ, khi Abell đưa
nàng đến trước cửa khách sạn, hắn liền giữ nàng lại.
” Thật xin lỗi, Abell.” Tiêu Tiêu chân thành xin lỗi.
Nói không đau lòng là giả, Abell hắn đã đợi rất nhiều năm. Theo lần tụ
họp này, hắn nhận ra được bản thân không nên chỉ dậm chân tại chỗ,
nhưng là hắn thực sự rất yêu nàng. Nếu biết Tiêu Tiêu lần này đến vì dập tắt hy vọng của bản thân thì hắn thật mong nàng không bao giờ tới nơi
này. ” Trước khi ngươi rời đi, cho ta một nụ hôn cuối cùng được chứ?”
Tiêu Tiêu vốn chỉ nghĩ là hôn theo lễ tiết ( hôn má – cách chào hỏi
thân mật của người Tây) nhưng khi môi Abell đặt trên môi nàng, nàng mới
giật mình trừng mắt, khi nàng đang muốn đẩy hắn ra hắn cũng đã tự động
rời môi đi, nở một nụ cười cay đắng, nói: ” Thực sự không muốn buông tay ngươi! Ta là người nói lời giữ lời, ngươi vào đi thôi! Ta nhìn ngươi đi vào, Tiêu Tiêu!!”
” Vui đến quên cả trời đất sao?” An Tú Hiền – người cố ý chờ tại phòng khách giờ đây rất tức giận, nhất là khi thấy
môi nàng dính phải hơi thở của người khác.
” Cố ý đợi ta à?” Tiêu Tiêu nói sang chuyện khác.
An Tú Hiền bước nhanh đuổi kịp theo bước chân của Tiêu Tiêu, nói: ” Đúng vậy.”
” Cảm ơn ngươi.”
Cửa thang máy vừa mở, An Tú Hiền liền ép Tiêu Tiêu đến một góc nhỏ, tư
thế vô cùng ái muội khiến cho trái tim Tiêu Tiêu nhảy lên bùm bụp, nàng
lớn tiếng chất vấn: ” Ngươi say rồi, Tú Hiền.” Một màn kinh điển thường
thấy trong điện ảnh, Tiêu Tiêu nàng được cảm nhận qua một lần, không
biết nàng nên cảm thấy hạnh phúc hay bất hạnh đây.
Tú Hiền ngăn cản Tiêu Tiêu đào thoát, nói: ” Ta không say, ngươi thử qua sẽ biết.”
* Che mành * Một hồi lâu sau, Tú Hiền mới lưu luyến buông ra Tiêu Tiêu
đã không thở nổi, trên mặt tràn đầy ý cười cùng sự dịu dàng. Cảm thụ
được dục niệm trong lòng, An Tú Hiền lại cúi đầu xuống cắn Tiêu Tiêu một cái, nói: ” Ninh Tiêu Tiêu, ta thích ngươi, trừ bỏ làm bạn gái ta ngươi không còn sự lựa chọn nào khác.” ( Thật bá đạo a~~ Soái ca, đến với chị Tiêu đi!)
” Nếu lúc trước ngươi làm vậy với Ninh Hoa Trinh,
hiện tại nàng chắc chắc sẽ là của ngươi.” Đoạn cảm tình này không ổn
định, Tiêu Tiêu nàng đâu dễ chấp nhận như vậy.
” Nàng và ngươi không giống nhau.” Tú Hiền giải thích.
” Đúng vậy, nàng làm sao mà giống ta được? Cho nên, Tú Hiền, ngươi cũng
không thực sự thích ta, ngươi chỉ là coi ta trở thành đường thạch đá lát trên con đường tình nhấp nhô của ngươi mà thôi. Chuyện vừa rồi ta coi
như chưa phát sinh qua, nhưng ta không hy vọng lại có lần sau, không thì chúng ta ngay cả bạn bè thông thường cũng không làm được.”
Tú Hiền bắt lấy tay Ninh Tiêu Tiêu, nói” Ngươi cũng không phải không có cảm giác gì!”
” Ta chỉ coi ngươi là một người bạn, An Tú Hiền.” Tiêu Tiêu cố gắng rút tay đang bị An Tú Hiền cầm lấy.
” Tại khoảnh khắc ta hôn lên môi ngươi, ta cũng đã hiểu ra, đời này chúng ta không có khả năng lại làm bạn, Tiêu Tiêu. Ngươi đã cho rằng ta không thiệt tình, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, nhưng làm ơn đừng vội từ
chối ta. Hoa Trinh cho ta mối tình đầu, mối tình đầu vĩnh viên trong
sáng đẹp đẽ, nhưng ngươi cho ta, lại là một tình yêu sâu nặng thề bên
nhau cả đời.” Chuyện của Hoa Trinh, hắn không thể lau đi nhưng Ninh Tiêu Tiêu nàng là tương lai của hắn.
Tiêu Tiêu không nói gì đóng cửa lại, một cánh cửa ngăn cách hai không gian khác nhau.
Tú Hiền cũng không để ý thái độ của Ninh Tiêu Tiêu, hắn đứng trước cửa
một hồi lâu mới rời đi, khuôn mặt hiện lên sự thoải mái vui vẻ. Qủa đáng để có những tâm trạng như vậy, việc đàm luận hạng mục hôm nay rất rất
thành công, hơn nữa hắn lại còn biết rõ được mấu chốt của việc bản thân
tâm lý khác thường, làm sao mà không vui vẻ cho được. Hiểu rõ những
chuyện cần hiểu, An Tú Hiền bước tiếp theo cần làm chính là đem Ninh
Tiêu Tiêu – người mà vô ý đi vào trái tim hắn trở thành cô gái của riêng hắn. Khó khăn nhất định sẽ có nhưng điều đó chỉ càng làm vững chắc thêm ý chí của hắn.
Tiêu Tiêu đợi cho đến tận khi An Tú Hiền rời đi hắn, mới nằm gục xuống trên giường.
Nhiệm vụ tiến công chiếm đóng này nọ, người đàn ông này vô cùng có lực
hấp dẫn đối với Tiêu Tiêu, nàng là có thích, nhưng còn không thể chuyển
biến thành yêu, nàng có thể nhận những cái ôm, những nụ hôn nhưng không
thể lại tiến thêm một bước. Nàng không biết mọi việc sẽ trở nên như thế
nào, nàng nên làm thế nào cho phải bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại nghĩ đến hệ thống đại nhân thân ái, hệ thống thân ái, ngươi cuối cùng thì muốn cái
gì a?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nhóm Nữ Phụ
- Chương 12: Nhiệm Vụ 1 (12)