Liễu Phi Diệp đứng trên tháp đan quan sát trận đấu, thân thể chấn động, nhìn về phía Dương Vô Trần: “Ta biết Tiểu Thái Tuế có y độc song tuyệt, không ngờ trình luyện đan cũng lợi hại như vậy. Luyện loại đan cửu chuyển âm dương sinh tử đó, ngoại trừ đảo chủ và ngươi, cũng chỉ có nàng mới có thể dễ dàng luyện thành phải không?”
Dương Vô Trần nói: “Tre già măng mọc, thêm một thời gian nữa, đoán là đã có thể sóng vai đi song song với đảo chủ rồi.”
Cuộc thi đấu không hề dừng lại.
Giang Vũ Miên nhìn Vũ Lạc Thanh, cười như không cười: “Ngươi thua.”
Vũ Lạc Thanh mắt trào nước mắt, nức nở: “Chuyện này không công bằng, nếu không phải do ngươi ra tay…”
Giang Vũ Miên vẫn là bộ dáng cười như không cười, không thèm che giấu ác ý trong đôi mắt tím sâu thẫm: “Kẻ yếu luôn tìm lý do cho bản thân. Đừng quên, ngươi còn chưa bước qua được lễ bái sư, không tính là đệ tử của Bích Hải Triều Sinh, nên dù thắng hay thua, ngươi đều không có tư cách tiến vào Đan Tâm các.”
Hốc mắt của Vũ Lạc Thanh lại đỏ bừng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, khóc đầy đáng thương: “Ta mới đến Bích Hải Triều Sinh lần đầu tiên, không biết đã đắc tội ngươi khi nào. Trước tiên là bức sư tôn hủy bỏ lễ bái sư của ta, bây giờ lại hùng hổ dọa người như vậy, rốt cuộc ta đã làm sai cái gì?”
Giang Vũ Miên mỉm cười: “Thấy là ghét, không được sao?”
Thẳng thắng nói lời cay độc, khiến Vũ Lạc Thanh nghẹn họng, môi ngập ngừng nửa ngày cũng không thốt được lời nào.
Liễu Phi Diệp nhăn mày, hắn không thể nhìn công chúa triều Vũ bị bắt nạt, vừa định phi thân xuống, ống tay áo liền bị Dương Vô Trần tóm lại.
Dương Vô Trần vuốt râu cười ha ha: “Dám trêu Tiểu Thái Tuế, không muốn sống nữa à?”
Liễu Phi Diệp tức giận nói: “Chủ nhân của Bích Hải Triều Sinh là đảo chủ, không đến lượt một tiểu bối như nó tung hoành ngang ngược ở đây, hôm nay ta phải thay đảo chủ dạy dỗ nó một trận!”
Dương Vô Trần dựng một ngón tay lên, chỉ chỉ bên trên, bất đắc dĩ thở dài.
“Phi Diệp à Phi Diệp, đảo chủ còn chưa nói gì, nào đến lượt ngươi dạy dỗ nàng?”
........
Nguyệt Phù Sơ yêu thích yên tĩnh, thân là đảo chủ của Bích Hải Triều Sinh, hắn đã độc chiếm một ngọn núi để xây cung điện hoa mỹ của riêng mình.
Cung điện gọi là Quảng Hàn, đặt theo tên của đảo chủ đời trước.
Hằng Nga hối trộm thuốc tiên, trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng.
(Câu trên là đoạn thơ được trích từ bài “Hằng Nga” của Lý Thương Ẩn, nhằm thể hiện nỗi hối hận của Hằng Nga khi trộm thuốc bất tử của chồng trốn lên cung trăng, nhưng khi được bất tử rồi thì hối hận vì nàng sống quá cô đơn.)
Nhưng thế gian lại có vô số người muốn có được thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết ấy, mơ tưởng ăn xong sẽ bay lên cung trăng như Hằng Nga, từ đây thanh xuân vĩnh viễn ở bên, trường sinh bất lão.
Sự lão hóa khiến người người sợ hãi, nỗi si mê mà đế vương cổ đại dành cho trường sinh thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng.
Bọn họ nắm trong tay quyền lực tối cao, là loại quyền lực không có gì khắc chế, khiến bọn họ trở nên vô cùng lạm dụng.
Thế giới trong sách không chỉ nói về mỗi chuyện yêu đương, vượt qua trang giấy, bỏ lại ngòi bút, còn có vương quyền phong kiến, có ánh đao bóng kiếm, có độc gϊếŧ người không thấy máu, có thuốc muốn xin mà luôn không có được, có ống tay áo thấm đẫm nước mắt, có một nắm đất vàng tắm đầy máu tươi.
Trên con đường mòn nhỏ hẹp trong núi, Giang Vũ Miên người mặc bạch y, đầu đội mưa phùn, một mình bước đi.
Năm tuổi, nàng bị bán với giá hai mươi lượng bạc, bị hoàng thất triều Vũ đưa đến Bích Hải Triều Sinh thử thuốc cho nữ chính Vũ Lạc Thanh.
Năm đó cùng nàng đến đây… tổng cộng có mười nữ hài đồng. 12 năm trôi qua, tất cả những người khác đều đã chết, chỉ còn mỗi nàng sống.