Dương Vô Trần nghe tiếng cúi đầu, nhìn thấy một bầy ong vò vẽ đen ngòm với số lượng đông nghịt đang cắm đầu bay thẳng về khu luyện đan.
Tốc độ bay của đám ong rừng vô cùng nhanh, độc tính cũng mạnh mẽ hơn loại bình thường, rất nhanh chúng đã hùng hổ vọt vào đám người đang xem náo nhiệt, chúng đệ tử sôi nổi xua tay tránh đỡ.
Khu luyện đan hỗn loạn.
Diêu Dung Dung và Vũ Lạc Thanh đang dùng nội lực phân tách dược tính của cỏ sinh tử, đây chính là bước trọng yếu để thành đan, không thể phân tâm dù chỉ một chút.
Thời điểm một con ong vò vẽ đen ngòm bay về phía Vũ Lạc Thanh, tức khắc có bóng đen từ trên trời bay xuống, một đường kiếm quang lóa mắt hiện lên, con ong vò vẽ lập tức bị chém thành hai nửa.
Công chúa triều Vũ có ám vệ bảo hộ, còn Diêu Dung Dung không được may mắn như vậy, bàn tay đang đặt kế bên lò luyện để truyền nội lực vào bị ong vò vẽ chích phải, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, bàn tay mảnh khảnh đã sưng to.
Đúng là nhà dột gặp mưa dai, xem ra trận tỷ thí này nàng thua là cái chắc rồi.
Diêu Dung Dung rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn cắn răng, ắt phải đến nơi đến chốn, hoàn thành tỷ thí đến cùng.
Liễu Phi Diệp đứng quan sát trên đan tháp, khϊếp sợ không thôi: “Có đảo chủ ở đây, đám ong độc sao dám xâm phạm nơi này?”
Hắn như nhớ đến cái gì, oán hận nói: “Mấy con ong độc này đã bị đom đóm băng phách lưu ký sinh rồi, là độc vật của Tiểu Thái Tuế, nó luôn nuôi đám băng phách lưu trong huân cầu bạc của mình, ngay dưới mí mắt của đảo chủ mà lại dám càn rỡ như vậy.”
Dương Vô Trần đứng cạnh cười cười không nói gì.
Ong vò vẽ đột kích, chúng đệ tử đang xem trận tỷ thí náo loạn ầm ĩ. Văn Nhân Thính Tuyết vừa tránh né đám người tìm kiếm bóng dáng của Thương Chi, vừa canh sơ hở để nhào vào phá hư lò luyện của hai người kia.
Đột nhiên, tiếng náo loạn ầm ĩ dừng lại, tiếp đó, từng tiếng cảm thán kinh ngạc cùng tiếng hít hà lần lượt vang lên.
Đó là loại tiếng hít dùng để biểu đạt sự kinh diễm hoặc kinh sợ.
Văn Nhân Thính Tuyết ngẩng đầu nhìn lại.
Đám người đang chen chúc đột nhiên tách ra, một bạch y thiếu nữ từ trong đám người bước đến. Những nơi mà nàng ấy đi qua, tất cả mọi người rất ăn ý, tự động nhường ra một lối đi cho nàng.
Thời gian gần đây Văn Nhân Thính Tuyết từng gặp được không ít nữ tử có tư dung tuyệt sắc, nhưng vị bạch y thiếu nữ từ trong đám người bước ra kia… vẫn làm điên đảo nhận thức của nàng về giá trị nhan sắc của nhân loại.
Nàng ấy rất không giống nhân loại.
Nàng ấy giống như một âm hồn nhợt nhạt, giống một đám sương hội tụ thành dáng người. Ánh mặt trời dường như xuyên qua được cả xương cốt cùng làn tóc bay bay, nhẹ lả lướt trên làn da tựa như vụn băng nổi bồng bềnh trên mặt biển, cho người ta cảm giác rất dễ vỡ cùng không chân thật.
Nếu bỏ các từ ngữ trau chuốt đó đi, để miêu tả dung mạo của nàng theo góc độ đơn giản mà dễ hiểu, thì là màu da của nàng trắng hơn bất cứ ai đang đứng đây, bao gồm cả làn da như mỡ đông, như tuyết phủ của nữ chính Vũ Lạc Thanh.
Không chỉ như vậy, da thịt của nàng ấy thật sự quá nhẵn mịn quá thông thấu, mắt thường không soi được một chút tì vết.
Người hiện đại ai cũng biết, dù có là nữ minh tinh mỗi năm tốn mấy trăm vạn để bảo dưỡng nhan sắc, thì cũng không thể nào không có một tí đường nhăn gì trên da được. Kể cả trẻ con vừa sinh ra đời, trên mặt cũng sẽ có những đường nhăn mà mắt thường có thể nhìn thấy, đó mới là chuyện bình thường.
Nhưng bạch y thiếu nữ này lại không có, nàng đẹp đến mức không một tì vết, thậm chí có thể nói là sởn tóc gáy.
Trong giây phút nàng xuất hiện giữa đám người, ánh mắt của mọi người đều đổ lên người nàng, ngay cả Văn Nhân Thính Tuyết cũng không ngoại lệ.
Nàng giống với những người khác, dùng ánh mắt ngập tràn chấn động cuồng nhiệt mà nhìn theo nàng, tham lam bắt giữ sợi tóc bay múa cùng vạt áo lay lay trong gió, chỉ cần nó thuộc về nàng, tựa như một tín đồ thành kính theo đuổi hào quang của Đức Phật đang hiển hiện trên bầu trời cao.
Văn Nhân Thính Tuyết ngơ ngác nhìn thiếu nữ đi đến khu luyện đan có hai người đang đọ sức.