Các đệ tử trong Đan Tâm các nhìn nhau, không biết Vũ Lạc Thanh vừa đến Bích Hải Triều Sinh lấy tự tin ở đâu ra mà dám so tài với Diêu Dung Dung.
Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận.
“Vậy so tài cái gì thì ổn đây, y thuật, độc thuật, đan thuật, hay là ít phổ biến hơn như chúc do thuật?”
(*Chúc do thuật: loại phương pháp chữa bệnh dựa vào bùa chú, lời nói và ý tưởng.)
“Đúng vậy, chẳng lẽ xách một bệnh nhân ra khám tại chỗ?”
Giang Chi Thanh hơi bất lực, giọng nói yếu ớt của đệ tử nữ khi nảy lại vang lên lần nữa: “Buổi học gần đây nhất sư tôn dạy đan thuật, hay là so luyện đan đi?”
Vị đệ tử nữ kia mặc một thân y phục màu xanh ngọc, người lớn lên thanh tú xinh xắn, ánh mắt nhút nhát sợ sệt, có cảm giác giống với cây mắc cỡ.
Đề nghị của nàng rõ ràng thiên vị cho Diêu Dung Dung, học luyện đan không phải là chuyện ngày một ngày hai, điều khiển hơi sơ suất thế lửa một chút cũng đủ hủy hoại nguyên một lò đan đã khổ luyện nhiều ngày.
Đệ tử Đan Tâm các trao đổi ánh mắt với nhau, Giang Chi Thanh nhíu nhíu mày, nói: “Thanh Đại sư muội nói có lý, không biết Lạc Thanh sư muội có biết luyện đan không, nếu không biết, có thể đổi qua thi…”
Lời chưa dứt, trong Đan Tâm các truyền đến giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định của Vũ Lạc Thanh: “Muội sẽ luyện đan.”
Chúng đệ tử Đan Tâm các vô cùng sửng sốt.
Công chúa cành vàng lá ngọc này cư nhiên biết luyện đan?
Bên trong rừng cây, Thương Chi hít drama nảy giờ: “Với dáng vẻ nũng nịu này của nàng ta, biết luyện đan thật không vậy?”
Văn Nhân Thính Tuyết không mặn không nhạt trả lời: “Nữ chính có bàn tay vàng. Sổ tay luyện đan của Nguyệt Phù Sơ bị đánh rơi trong Tàng Thư các của hoàng thất triều Vũ, năm nữ chính chín tuổi đến Tàng Thư các, trùng hợp bị cuốn sổ tay đó rớt xuống trúng đầu. Thêm việc nàng ấy đã nhìn qua là sẽ không quên, đọc một lần là nhớ rõ.”
“Cũng vào năm đó, hoàng cung đúng lúc xuất hiện một vị thần y tinh thông luyện đan đến điều trị cơ thể cho nữ chính, thế là nữ chính nhẹ nhàng học xong luyện đan, dễ như chơi.”
Thương Chi run run khóe miệng: “Buff đỉnh thế!”
Văn Nhân Thính Tuyết giọng điệu lành lạnh: “Chứ sao nữa, thật khiến người ta hâm mộ.”
“Cho nên bây giờ chính là tình tiết vả mặt nữ xứng ác độc phải không?”
Văn Nhân Thính Tuyết gật đầu: “Không sai, các nàng thi nhau luyện đan cửu chuyển âm dương sinh tử, rất khó. Ít nhất cũng phải là đệ tử thuộc đội ngũ chữ Thiên, gắng lắm mới luyện ra được hình dạng.”
Trong lúc hai người các nàng trốn trong rừng trúc thảo luận cốt truyện, đám người Đan Tâm các đã lũ lượt kéo đến khu luyện đan.
Hai người có khinh công hạng nhất, lặng yên không một tiếng động đi theo bọn họ đến khu luyện đan.
Có vài loại đan dược cần phải hấp thu tinh hoa trời đất, cho nên khu luyện đan được xây ngoài trời, phóng mắt nhìn chung, ở đây có đầy đủ các loại lò luyện mang kiểu dáng khác nhau.
Những đệ tử khác nghe nói Diêu Dung Dung sắp thi tài luyện đan với Vũ Lạc Thanh mới đến, mọi người sôi nổi chạy đến xem náo nhiệt. Thanh thế rất to lớn, kinh động đến cả cung chủ cung Y là Liễu Phi Diệp và cung chủ cung Đan là Dương Vô Trần.
Hai người họ vừa lúc trong tay không có việc gì, cũng chạy qua.
Đây là một trận vả mặt rầm rộ.
Trong nguyên tác, trận vả mặt này hoàn toàn nghiền nát lòng kiêu ngạo của Diêu Dung Dung, khiến nàng đánh mất hết tất cả hào quang mình sở hữu.
Nàng bắt đầu trở nên cực đoan, phóng nhanh như điên trên con đường hắc hóa.
Thương Chi và Văn Nhân Thính Tuyết chen chúc vào một đám đệ tử đang hóng chuyện, bả vai dán bả vai, đầu kê đầu, lỗ tai dán lỗ tai, Văn Nhân Thính Tuyết dùng âm lượng chỉ có hai người nghe nói: “Làm sao bây giờ, tớ không muốn thấy Diêu Dung Dung thua.”
Thương Chi cũng sốt ruột.