Thương Chi thành thành thật thật trả lời: “Lão tiên sinh, ta vốn là một người luôn làm việc đúng theo chức trách, nhưng tất cả đều do vận khí không tốt. Lúc xuống đất làm việc đột nhiên gặp phải một cái bánh chưng lớn, lúc nào cũng rượt theo ta, ta cực khổ lắm mới ấn được hắn về lại quan tài, muốn giúp hắn có được một giấc ngủ ngon, ai ngờ hắn không cảm kích, trái lại còn hạ độc ta.”
Khóe miệng dưới chòm râu của Dương Vô Trần run rẩy, ông ấy lấy ra ba cây châm, đâm vào đầu ngón tay của Thương Chi, nặn bỏ hai giọt máu đen.
“Độc của ngươi rất kì lạ, ta mang đi tìm hiểu.”
Thương Chi gật đầu như gà con mổ thóc: “Lão tiên sinh muốn lấy cứ lấy, có nặn thêm vài giọt nữa cũng không sao, ta da dày thịt béo không sợ đau đâu.”
Dương Vô Trần không hề khách khí, tiếp tục đâm thêm hai đầu ngón tay của Thương Chi nữa.
Dương Vô Trần rời đi, Văn Nhân Thính Tuyết không nhịn được hỏi: “Cậu đã làm cái gì tên bánh chưng kia, mà hắn lại hạ độc cậu tàn nhẫn như vậy?”
Diêu Dung Dung đứng gần đó cũng tò mò nhìn sang.
Thương Chi xoa xoa vết máu trên đầu ngón tay, gió nhẹ mây trôi đáp: “Tớ là người làm việc đúng theo chức trách, có thể làm gì với bánh chưng được chứ?”
Diêu Dung Dung nhìn nàng đầy hồ nghi: “Có khi nào ngươi thấy y phục của bánh chưng kia đẹp quá, cho nên muốn trấn lột y phục của người ta không?”
Thương Chi mặt đầy nghiêm túc: “Tiểu mỹ nữ, ăn cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói bậy. Ta là một người luôn làm việc đúng với chức trách, sao có thể làm ra loại chuyện trấn lột y phục của người ta được chứ.”
Diêu Dung Dung tin, nhưng Văn Nhân Thính Tuyết không tin.
Nhân lúc Diêu Dung Dung đi theo Dương Vô Trần đến cung Y, Văn Nhân Thính Tuyết cụng vào bả vai Thương Chi một cái.
“Lúc trước không hỏi, nhưng bây giờ phải hỏi, chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
Thương Chi thở dài: “Thật ra chuyện này cũng có liên quan đến nữ chính.”
Văn Nhân Thính Tuyết sửng sốt.
Thương Chi nói: “Tớ vốn là một đuổi thi khách vui làm buồn nghỉ, ai biết đuổi thi nhiều năm, đột nhiên lại có chút tiếng tăm ở bên ngoài.”
“Vào một đêm gió rét không trăng, một đám người đột nhiên tìm đến cửa, bắt tớ đi theo bọn họ xuống đất làm việc.”
“Cái mộ đó… đại hung, tớ khuyên can mãi, đến mức mồm mép như sắp rách ra luôn, kết quả nhận lại là bị người ta kề đao lên cổ. Hức! Trực tiếp không trâu bắt chó đi cày!"
(Không trâu bắt chó đi cày: bất đắc dĩ phải làm.)
“Tớ còn cách nào nữa đâu, chỉ có thể căng da đầu đi xuống đất làm việc. Cái mộ đó thật sự rất hung, vừa mới xuống đã chết không ít người, tớ lại tiếp tục khuyên, muốn cho bọn họ biết khó mà lui, cuối cùng cậu đoán xem?”
Văn Nhân Thính Tuyết: “Thế nào?”
Thương Chi: “Chuyện này liên quan đến nữ chính.”
Ánh mắt của Văn Nhân Thính Tuyết trở nên sắc bén: “Người ép cậu xuống mộ chính là người của nàng ấy?”
Thương Chi gật đầu: “Với cái kiểu cách đó, vừa nhìn liền biết là đại nội cao thủ trong hoàng cung. Lúc trước tớ còn tưởng bọn họ thiếu tiền tiêu, muốn hạ một bút lớn, sau này mới biết được hóa ra là công chúa triều Vũ muốn một thanh bảo kiếm thượng cổ.”
Sắc mặt của Văn Nhân Thính Tuyết liên tục thay đổi.
Trong phút chốc, nàng đột nhiên nhớ tới một đoạn tình tiết ngắn trong tiểu thuyết.
Công chúa và thái tử ca ca cùng múa kiếm dưới ánh trăng. Kiếm bình thường đương nhiên không lọt được vào mắt của nữ chính, nàng ta vừa ý nhất là thanh Tế Tuyết, nhưng danh kiếm Tế Tuyết rất lạnh, thân kiếm nhìn như uyển chuyển mảnh khảnh, cầm vào tay lại nặng vô cùng.
Nữ chính không vung nổi kiếm Tế Tuyết, muốn tìm một thanh kiếm vừa nhẹ nhàng vừa sắc bén khác.
Thanh kiếm nhẹ nhất thế gian, đúng là danh kiếm Phù Quang, trăm năm trước từng được nắm giữ bởi một vị kiếm đạo kinh tài tuyệt diễm.
Hắn tay cầm Phù Quang, thân mặc hồng y, nơi mà lưỡi kiếm quét qua, không một ai dám chắn.
Sau này vị kiếm đạo tài năng xuất chúng đó bị tẩu hỏa nhập ma nên chết đi, danh kiếm Phù Quang cũng từ đó mà mai danh ẩn tích khỏi chốn giang hồ.
Vị nam chính thứ tư trong tiểu thuyết, chính là chủ nhân của danh kiếm Phù Quang – diễm quỷ Giáng Khanh.