Chương 19

Văn Nhân Thính Tuyết đang cắn hạt dưa bỗng dưng sửng sốt. Thương Chi ẩn ý nhìn sang Văn Nhân Thính Tuyết, bừng bừng hứng thú tiếp lời: “Đương nhiên là biết. Một thân bạch y không nhiễm bụi trần, phảng phất tựa như tiên tử hạ phàm, kiếm quang như tuyết mịn đầy trời, chưa thấy bóng người sát chiêu đã đến.”

Ánh mắt của Diêu Dung Dung lộ ra ‘MATCH!’.

“Đúng vậy, nghe nói bản thân người này còn lạnh hơn cả thanh Tế Tuyết trong tay nữa. Nàng ấy sống cách xa thế tục, một người một kiếm đứng trên đỉnh núi, ngày nào cũng luyện kiếm giữa biển mây trắng xóa.”

“Người đến đảo khám bệnh có đi ngang qua Yên đô, nhìn thấy dáng nàng đang luyện kiếm giữa biển mây. Người ta đồn rằng, kiếm pháp của nàng đã sớm tách biệt khỏi trần tục, mọc cánh thành tiên, hệt như tiên tử trên chín tầng mây.”

Văn Nhân Thính Tuyết xấu hổ đến cuộn quắp ngón chân, hận không thể tìm được cái khe nào chui xuống.

Thương Chi ngồi bên cạnh nghẹn cười: “Khoa trương như vậy sao?”

Diêu Dung Dung nói: “Ta không hề khoa trương. Huynh trưởng của Vũ Lạc Thanh là Vũ Trọng Tuyết, cũng chính là sư đệ của Văn Nhân Thính Tuyết. Vũ Trọng Tuyết kia lợi hại thế nào chắc ta không cần phải kể đi, nhưng vẫn bị Văn Nhân Thính Tuyết một kiếm xuyên tim. Thời điểm người ta đưa hắn đến Bích Hải Triều Sinh chạy chữa, máu đầu tim của hắn đã sắp chảy cạn luôn rồi biết không.”

Văn Nhân Thính Tuyết uống ngụm trà, giọng nói hơi không trơn tru: “Vậy… Vũ Trọng Tuyết sau này thế nào?”

Diêu Dung Dung nói: “Hôn mê suốt một tháng, mỗi lần ta đi đưa thuốc, đều nghe hắn mơ mơ màng màng gọi mấy tiếng sư tỷ.”

“Ta nghe người ta nói, Vũ Trọng Tuyết và Văn Nhân Thính Tuyết cũng đã từng có thời gian sống hòa thuận kính trọng lẫn nhau. Nhưng sau này, khi Vũ Lạc Thanh đến Yên đô, mối quan hệ giữa hai người họ đột nhiên trở nên căng thẳng, ngay cả sư tôn của bọn họ đứng ra hòa giải mấy lần cũng đều thất bại.”

Diêu Dung Dung dứt khoác kết luận: “Chuyện này nhất định có liên quan đến Vũ Lạc Thanh.”

Văn Nhân Thính Tuyết thất thần uống thêm ngụm trà nữa.

Thương Chi liếc nhìn nàng một cái, cầm miếng bánh xốp hình con bướm lên, vừa ăn vừa chuyển đề tài: “Tạm không nhắc đến Vũ Lạc Thanh nữa. Tiểu Thái Tuế mà các ngươi thường hay nhắc đến là người như thế nào vậy?”

Diêu Dung Dung chống cằm: “Tiểu Thái Tuế là một sự tồn tại rất đặc biệt.”

Thương Chi hỏi: “Đặc biệt theo cách nào?”

Diêu Dung Dung nhỏ giọng: “Sư tôn của ta rất thích nàng.”

Thương Chi tò mò: “Sư phụ yêu thích đồ đệ có thiên phú, chẳng phải rất bình thường sao?”

Diêu Dung Dung lắc đầu: “Không phải là thích bình thường.”

Nàng vắt óc suy nghĩ từ ngữ dễ hình dung nhất, hồi lâu sau mới nói với vẻ mặt đầy bối rối: “Là loại rất kỳ lạ, yêu thích một cách điên cuồng.”

Từ quan trọng: kỳ lạ, yêu thích một cách điên cuồng.

Thương Chi và Văn Nhân Thính Tuyết thầm ngẫm nghĩ thật lâu, vẫn chưa hiểu rõ đó là loại thích như thế nào.

Trở lại sương phòng phía tây ở Ngọc Sanh cư, hai người chui vào ổ chăn thầm thì to nhỏ.

Thương Chi: “A Tuyết, trong nguyên tác, Nguyệt Phù Sơ cũng thích nữ chính một cách điên cuồng như vậy sao?”

Văn Nhân Thính Tuyết cuộn tròn trong chăn: “Quyển sách này vô cùng hot ở thời điểm đó, ngang tầm với Đấu Phá X Khung phiên bản nữ, là quyển truyện nữ chính mở hậu cung, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là loại văn học mì ăn liền, nên có hơi khó để phân tích sâu xa.”

Nàng kéo làn tóc ở sau đầu ra tới trước chăn: “Nói sao cho dễ hình dung nhỉ. Tớ cảm thấy Nguyệt Phù Sơ đối với nữ chính chỉ có cưng chiều chứ không phải yêu, chẳng phải có rất nhiều tiểu thuyết bá tổng đều như vậy sao. Đọc thì như nam chính yêu nữ chính đến mức chết đi sống lại, nhưng đọc xong rồi thì thử nghiêm túc suy nghĩ lại mà xem, tình cảm của nam chính từ đâu mà có, giống như chỉ cần nữ chính xinh đẹp đáng yêu là đủ rồi.”