Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bọn họ nói rất có lý, nhưng Trang Khê vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Ba nhân vật trong suối nước nóng hạnh phúc nheo mắt, hưởng thụ mà cuộn tròn chân lại. Hạnh phúc nhất là Viễn Viễn và Trạch Trạch. Sau một ngày làm việc vất vả, được thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, cơ thể giống như được suối nước nóng bồi dưỡng. Quan trọng hơn là có Tiểu Khê ở đây để cùng ngâm suối nước nóng gì đó, quả thực là quá hạnh phúc. Có người ấy ở bên cạnh cùng ngâm suối nước nóng, không chỉ cơ thể được suối nước bao bọc mà trong lòng cũng được ngâm trong dòng suối ấm áp mềm mại, đủ để xua tan mọi lạnh lẽo và mệt mỏi.

Hai nhân vật lặng lẽ dựa vào gần Tiểu Khê từng chút từng chút một, tốt nhất là có thể da kề da. Nhưng Trang Khê lúc này cuối cùng cũng nghĩ ra có chỗ nào không đúng rồi.

Tiểu Khê: “Các cậu nói đúng, mặc quần áo của nữ sẽ rất có hiệu quả.”

Khuôn mặt của Viễn Viễn và Trạch Trạch không giấu được sự vui mừng, nghĩ đến Tiểu Khê mặc chiếc váy nhỏ, hai nhân vật đều không thể bình tĩnh nổi. Đôi tay dưới làn nước suối run rẩy vì kích động.

Tiểu Khê mặc váy nhỏ…

Viễn Viễn bịt mũi lại.

Trạch Trạch mím môi.

Tiểu Khê: “Nhưng có một việc bọn mình không nghĩ đến.”

Viễn Viễn không để ý hỏi: “Việc gì?”

Chỉ cần Tiểu Khê mặc váy thì việc gì cũng không thành vấn đề.

Tiểu Khê: “Một người mặc không thể đánh tan mọi lo lắng của Lễ Lễ, ba người chúng ta cùng mặc. Đêm nay tôi sẽ chuẩn bị tốt, ngày mai chúng mình cùng mặc cho Lễ Lễ xem.”

Trạch Trạch: “???”

Viễn Viễn: “???”

Ngâm suối nước nóng đủ rồi, Tiểu Khê đứng dậy đi thay quần áo chỉ để lại hai nhân vật giống như bị sét đánh trúng. Trang Khê cười, cậu cũng rất mong đợi. Hai nhân vật thích quát tháo chiến đấu nhất mặc váy, chỉ nghĩ thế thôi mà trong lòng cũng run lên.

Ngâm suối nước nóng xong, Tiểu Khê đi đến phòng của Lễ Lễ theo lời hứa, kể chuyện trước khi ngủ cho nó. Ngay cả trước khi ngủ, Lễ Lễ vẫn mặc quần áo của buổi sáng mà không thay thành quần áo đơn giản một chút. Trang Khê cũng có thể đoán được lý do, váy đơn giản sẽ để lộ yết hầu, cũng không thể che ngực như từng lớp từng lớp váy được.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Khê, đôi mắt của Lễ Lễ sáng lên một chút: “Cậu trở về nhanh thế? Suối nước nóng không vui sao?”

Nó cũng muốn ngâm, hỏi như vậy là vì tò mò, dưới tò mò cũng có khát vọng.

Tiểu Khê: “Ngâm suối nước nóng thoải mái lắm, trước khi ngủ Lễ Lễ cũng có thể đi ngâm.”

Lễ Lễ lắc đầu.

Tiểu Khê ngồi trước mặt Lễ Lễ, kể cho nó nghe câu chuyện cô bé Lọ Lem. Cô bé Lọ Lem trong câu chuyện thay thành bộ quần áo đẹp nhất, gặp được vương tử của đời mình.

Lễ Lễ: “Vương tử là Hoàng tử đúng không? Hoàng tử tổ chức vũ hội cần phải có thư mời mới có thể vào được. Thư mời có kiểm tra danh tính một cách nghiêm ngặt. Danh tính của cô bé Lọ Lem đã được đăng ký trong danh sách từ trước, sau vũ hội, dưới sự canh gác tầng tầng của trọng binh cô ấy cũng không thể chạy thoát. Trừ khi hoàng thất này là một hoàng thất nhỏ, hoặc là vương tử này cũng không có quyền lực thực tế gì.”

Tiểu Khê: “…”

Lễ Lễ: “Cái tên vương tử này vừa ngốc vừa không có năng lực, có vẻ cũng không có quyền lực thực tế gì. Cô bé Lọ Lem gả cho hắn sẽ không có hạnh phúc đâu.”

Tiểu Khê: “…”

Lễ Lễ cười cười, nó nhìn Tiểu Khê, ánh mắt sáng lên: “Nếu là tôi, tôi sẽ tuyệt đối không cho cô bé Lọ Lem cơ hội chạy mất.”

Trang Khê bất lực: “Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích trước khi ngủ thôi. Chuyện cổ tích trước khi ngủ là để thu hút sự tốt đẹp và ấm áp, giúp người nghe có thể ngủ ngon giấc.”

Lễ Lễ: “Tôi thích chuyện trước khi ngủ, chỉ cần là Tiểu Khê kể thì tôi có thể cảm nhận được tốt đẹp và ấm áp.”

Lễ Lễ lại hỏi: “Vậy váy của cô ấy đẹp như thế nào?”

Mặt Tiểu Khê không đổi sắc: “Tất nhiên là không đẹp bằng Lễ Lễ rồi.”

Cậu nhìn hàng váy của Lễ Lễ, đoán xem ngày mai Lễ Lễ sẽ mặc cái nào, Viễn Viễn và Trạch Trạch hợp với màu gì.

Lễ Lễ: “Sao thế?”

Trang Khê do dự một lúc, bắt đầu trải đường trước.

Tiểu Khê: “Mấy chiếc váy đó thật đẹp.”

Tiểu Khê nhìn chằm chằm hàng váy: “Càng nhìn càng thấy thích.”

[Tâm trạng của Lễ Lễ +5.]

Nghe cậu nói cũng thích váy, trên mặt Lễ Lễ hiện lên vẻ kích động, đôi mắt cũng sáng lên. Trang Khê cười cong mắt, cậu cảm thấy Lễ Lễ đang hận không thể lập tức cầm một chiếc váy đến chia sẻ với cậu.

Lễ Lễ đứng lên rồi lại ngồi xuống, lần đầu tiên Trang Khê nhìn thấy nó căng thẳng như thế. Lúc lại nhìn về phía Tiểu Khê, vẻ cẩn thận trong mắt nó khiến Trang Khê đau lòng. Từ sau khi nó gϊếŧ người mà không chớp mắt, có lẽ đã lâu rồi, Lễ Lễ không thận trọng như thế. Giống như một bé sói con ngụy trang thành người, cô đơn không thể hòa hợp với cả thế giới. Vừa chua xót lại vừa khó khăn giả vờ rằng mình là một con người bình thường, sống một cuộc sống lo lắng và sợ hãi. Có một ngày nó nghe thấy có người nói rằng, sói con rất đáng yêu, cũng muốn trở thành một bé sói con, bầu trời lập tức sáng lên, nó vui vẻ vô cùng, cũng sợ rằng đây chỉ là một lời nói thoáng qua. Sau khi biết rằng nó thật sự là một bé sói thì sẽ bị ghét bỏ, sẽ bị đuổi đi, thậm chí là đánh chết.

Lễ Lễ: “Cậu, cậu muốn thử không?”

Lễ Lễ: “Tôi không có ý đó, ý tôi là nếu như cậu thích thì có thể chấp nhận…”

Lễ Lễ vừa kích động vừa căng thẳng, ngôn từ lộn xộn không biết nên nói thế nào. Nó ngập ngừng cẩn thận thăm dò, khát vọng đi sâu thêm một bước về phía trước. Phía trước mặt có thể là thế giới mà nó khát vọng nhất từ tận đáy lòng, nó có thể sống theo cách nó muốn và không phải khép mình như một con chuột trong một hang động nhỏ tối đen khiến người đuổi đánh. Nhưng nó lại sợ hãi, phía trước là một vực sâu bọc trong mật ngọt. Một bước đi về phía trước thôi cũng sẽ bị nghiền thành từng mảnh, nó không muốn lại trải qua nỗi đau ấy một lần nữa. Người mẹ sinh ra nó có thể vì thế mà tra tấn nó, sau khi phụ hoàng biết được, có thể vì bảo vệ uy nghiêm thiên tử của mình, vì bất luận một lời chê cười nào trong hoàng thất mà độc chết nó.

Người này thì sao? Người này ấm áp quá, nó không muốn mất đi. Mất đi rồi, nó không biết phải cười như thế nào, đối mặt với ánh sáng như thế nào nữa. Cậu ấy có thể khiến nó cảm thấy bản thân mình là một cô gái bình thường. Cậu ấy không biết, vì được ở bên cạnh cậu ấy, nó có thể từ bỏ tôn nghiêm của một Hoàng thái tử.

Lễ Lễ đã hơi bình tĩnh lại: “Không có gì, thật ra váy có đẹp thì cậu không mặc được.”

Tiểu Khê: “Tại sao?”

Khuôn mặt và cơ thể của Lễ Lễ đều cứng đờ: “Gì cơ?”

Tiểu Khê: “Muốn mặc cái gì là tự do của tôi, tôi muốn mặc thì mặc.”

Tiểu Khê: “Lễ Lễ không nỡ cho tôi mặc, tôi tự làm một cái ngày mai mặc.”

Tiểu Khê cười với Lễ Lễ đang ngây người ra, sau khi đi đến trước cửa thì nói với Lễ Lễ: “Chắc chắn tôi mặc không đẹp như Lễ Lễ, nhưng tôi cũng muốn mặc xem thử.”

Tiểu Khê: “Đúng rồi, cũng không thể chỉ thiên vị một bên. Nếu tôi đã may nhiều váy cho Lễ Lễ như thế cũng phải may cho Viễn Viễn và Trạch Trạch nữa. Nhưng bọn họ mặc cũng không đẹp, vậy thì may một chiếc để mặc cho những dịp quan trọng vậy.”

Lễ Lễ ngơ ngác đứng đó một lúc lâu. Và rồi, một nụ cười nở rộ trên mặt nó.

Tiểu Khê đã rời đi, nhưng Trang Khê ngoài trò chơi vẫn nhìn thấy được. Đó là nụ cười đẹp nhất, rạng rỡ nhất của Lễ Lễ. Được thoát khỏi xiềng xích, đóa hoa nở rộ một cách tùy ý, dòng nước xinh đẹp mạnh mẽ chảy.

Sau khi rời khỏi phòng của Lễ Lễ, Tiểu Khê đi đến thảo luận chuyện váy áo với Viễn Viễn và Trạch Trạch.

Tiểu Khê: “Các cậu thích váy màu gì?”

Viễn Viễn và Trạch Trạch im lặng.

Tiểu Khê: “Nếu các cậu còn chưa nghĩ xong, vậy tôi may cho tôi trước. Tôi thích màu trắng, may một chiếc màu trắng vậy.”

Thấy một chiếc váy nhỏ sắp may xong, rốt cuộc Viễn Viễn cũng chịu chết trả lời: “Tôi cũng thích màu trắng.”

Tiểu Khê: “Không được đâu, tôi mặc màu trắng rồi. Tốt nhất là các cậu mặc màu khác đi.”

Tiểu Khê: “Màu hồng? Màu vàng nhạt?”

Viễn Viễn muốn ngất xỉu luôn.

Trạch Trạch: “Màu đen, ta chọn màu đen.”

Màu này có vẻ là màu có thể chấp nhận được nhất, trước khi Viễn Viễn mở miệng nó đã giành nói trước, sợ bị Viễn Viễn tranh mất.

Viễn Viễn tuyệt vọng nói: “Màu xám, tôi chọn màu xám.”

Tiểu Khê cười cười, may cho Viễn Viễn một chiếc váy công chúa màu xám, trên ôm dưới phồng, rất hợp với Viễn Viễn. Lại may cho Trạch Trạch một chiếc váy lụa màu đen, phía trước là một cái nơ to to, làn váy còn có ren trang trí. Sau khi làm xong, cậu lần lượt đặt vào tay hai người đang đông cứng. Mỹ mãn cắt nốt hoa hướng dương rồi offline.

Vào một ngày cuối tuần, trời trong nắng ấm. Trên cành cây trước bốn căn phòng nhỏ, chim nhỏ vui vẻ ríu rít hót, ánh nắng ấm áp chiếu trên đầu, trải ánh nắng khắp thị trấn, tô điểm thêm cho thị trấn một lớp màu ấm áp sáng rực.

Lễ Lễ đứng trước giá treo quần áo trong phòng, đang suy nghĩ xem hôm nay nên mặc chiếc váy nào để đi trộm thức ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở ngoài.

Tiểu Khê: “Lễ Lễ, cậu dậy chưa?”

Lúc này nó đã dậy từ lâu rồi, chỉ là chưa thay đồ xong.

Tiểu Khê: “Lễ Lễ, cậu dậy rồi thì giúp tôi một việc nha.”

Lễ Lễ “Ừm” một tiếng. Không do dự nữa, lấy đại một chiếc váy màu xanh, sửa sang xong bản thân thì quấn từng lớp cỏ chữa lành lên tay mình. Vốn chỉ cần quấn phần móng tay, bây giờ thì mỗi ngón tay đều cần phải quấn hết. Lễ Lễ nhìn ngón tay của mình, nếu cả bàn tay đều phải quấn thì không chỉ xấu mà còn không thể làm việc nữa. Lễ Lễ đặt tay ra sau lưng, mở cửa.

Ánh mặt trời chiếu đến trước mặt, Lễ Lễ chớp chớp mắt vẻ không thích ứng lắm, cho rằng mình bị hoa mắt. Ba người bên ngoài nó đều thân thuộc, lạ lùng là bọn họ đều mặc váy cả. Viễn Viễn nhấc làn váy xù xù, khẽ nhảy lên, giống như một con búp bê khôi hài. Rõ ràng là mặc một chiếc váy lộng lẫy nhưng nhìn biểu cảm trên mặt nó lại có cảm giác như đang sống một cuộc đời rất khó khăn vậy. Nó nhấc làn váy to lớn, vừa chua xót lại cực khổ chạy trốn.

Trạch Trạch mặc một chiếc váy đen, màu đen rất hợp với khuôn mặt lạnh lùng của nó. Chiếc nơ to lớn dưới cổ tương phản với khuôn mặt, vừa kỳ lạ mà lại vừa đáng yêu. Làn váy ren mềm mại cuốn theo chiều gió, Trạch Trạch lạnh lùng dùng gậy chống đè lại, không có tác dụng. Tiểu Khê đứng trước mặc một chiếc váy màu trắng, cổ áo hoa, tay áo phồng, eo thun. Khuôn mặt phía trên cổ áo hoa ửng đỏ, lông mi không được tự nhiên chớp chớp. Dưới ánh mặt trời, trên mỗi sợi tóc đều lấp lánh ánh sáng giống như một que kem sắp tan chảy dưới nắng vậy.

Không nỡ để cậu ấy tan ra, chỉ đành ôm chặt, mau chóng liếʍ một cái. Đôi mắt của Lễ Lễ ánh nước nhiều hơn, hốc mắt chua xót. Nó không ngốc, có thể đoán được đại khái.

Không phải Viễn Viễn và Trạch Trạch ghét mình sao? Thế mà bọn họ cũng đồng ý mặc váy.

Tiểu Khê: “Lễ Lễ, cậu nhìn xem bọn tôi mặc quá là nhạt nhẽo. Có phải cần thêm một ít son mới được không? Cậu đến giúp bọn tôi đi.”

Nghe thấy lời Tiểu Khê, Lễ Lễ cười. Viễn Viễn nhảy càng nhanh hơn.

Tiểu Khê: “Cậu tô son cho Trạch Trạch, tôi tô son cho Viễn Viễn.”

Trong tiếng cười của Lễ Lễ, Tiểu Khê đi tóm lấy Viễn Viễn. Bình thường Viễn Viễn hành động rất linh hoạt, nhưng khi mặc một chiếc váy lolita bồng bềnh từng lớp từng lớp thì không quen chút nào cả. Nhảy rất khó khăn, Tiểu Khê không cần lãng phí sức lắm đã tóm được dải lụa bên hông của Viễn Viễn.

Viễn Viễn không đứng vững ngã xuống đất, Tiểu Khê cũng bị kéo theo, ngã trên người nó.

Tiếng cười của Lễ Lễ càng vui hơn.

Tiểu Khê chặn Viễn Viễn lại, cười híp mắt: “Chạy không thoát đâu.”

Không biết có phải vì bị tiếng cười của Lễ Lễ ảnh hưởng hay không, khuôn mặt của Tiểu Khê trông không còn vẻ mất tự nhiên nữa. Nụ cười trên mặt như một đóa hoa xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh, phản chiếu trong mắt là nó. Viễn Viễn loại bỏ sự đề phòng, giống như cuộc sống không còn luyến tiếc gì mà nằm đó để Tiểu Khê thích làm gì thì làm. Chỉ là trong mắt có chứa ý cười.

Tiểu Khê bôi một ít son lên ngón tay, lúc muốn tô cho Viễn Viễn thì có chút sửng sốt. Thao tác của Trang Khê dừng lại một chút, cậu vậy mà nhìn ra được trên khuôn mặt chibi của Viễn Viễn có một chút cưng chiều? TrangKhê lắc đầu, không biết mình đang nghĩ gì nữa. Cậu kích động nhìn Viễn Viễn đang nằm bên dưới, có một cảm giác thỏa mãn lấp đầy khuôn ngực. Vậy mà cậu có thể đè Viễn Viễn bên dưới, tô son cho nó!

Nghĩ thôi đã cảm thấy hưng phấn, đừng nói tới hành động thực tế. Ánh sáng hưng phấn trong mắt Tiểu Khê tràn ra ngoài, ngón tay dính son cách môi Viễn Viễn ngày càng gần. Không hiểu sao trong lòng lại căng thẳng khó hiểu.

Ngón tay ấn trên môi.

Dường như lúc ấy ánh nắng cũng trở nên nhẹ nhàng, gió nhẹ ngừng thổi, tiếng cười của Lễ Lễ và tiếng chim hót vui sướиɠ đều biến mất.

[Bạn chạm vào môi của Viễn Viễn.]

[Trên ngón tay có cảm giác mềm mại, môi của Viễn Viễn không hề lạnh lẽo như vẻ ngoài của nó.]

Vì sao lại có lời thoại trò chơi như thế chứ? Đột nhiên Trang Khê cảm thấy ngón tay hơi nóng lên, giống như thật sự cảm thấy được sự động chạm đó vậy.

Viễn Viễn nhướng mày, “Cậu biết cậu đang đè trên người ai? Tô son cho ai không?”

Tiểu Khê: “Ai?”

Viễn Viễn cười: “Cậu đang đè trên người vĩ đại nhất trẻ tuổi nhất Liên Bang, thượng…”

Đột nhiên Viễn Viễn dừng lại, cau mày.

Tiểu Khê: “Hả?”

Đôi môi hồng của Viễn Viễn nói: “Cậu đang đè trên người Viễn Viễn của cậu, tô son cho Viễn Viễn của cậu đó.”

Trang Khê cười, xuống khỏi người Viễn Viễn. Nhìn thấy Trạch Trạch đang căng thẳng căng khóe miệng, nhịn để Lễ Lễ tô son cho nó. Son môi là Tiểu Khê vừa mới mua, Lễ Lễ cũng giống như Tiểu Khê vậy, dùng ngón tay bôi một ít rồi tô cho nó.

Tiểu Khê đi một vòng quanh Trạch Trạch: “Đẹp thật nha.”

Cậu nghi ngờ nói: “Là vậy sao? Có kỹ xảo gì không?”

Thật ra Lễ Lễ cũng không biết.

Tiểu Khê nói: “Chúng ta xem thử là biết.”

Nói xong, Trang Khê mở quyền hạn camera của trò chơi, chuyển màn hình trò chơi đến phòng phát sóng trực tiếp mà cậu đã nghiên cứu xong từ lâu. Đêm qua cậu đã xem thời gian phát sóng của mấy đại thần. Thời gian hôm nay sắp xếp vừa đúng, phần phát sóng của đại thần mặc quần áo nữ được hoan nghênh nhất trên mạng vừa mới bắt đầu.

Đối với phát sóng trực tiếp, Viễn Viễn thì không cần giải thích, Lễ Lễ đã từng lên sóng rồi nhưng nó chưa từng nhìn thấy chương trình trực tiếp của người khác. Lễ Lễ rất tò mò xem cảnh tượng thần kỳ này. Trạch Trạch càng không hiểu một tí gì, Tiểu Khê vừa xem vừa giải thích cho họ.

Bốn nhân vật ngồi thành một hàng dưới mặt đất, ngẩng đầu xem phát sóng trực tiếp.

Lần trước Trang Khê đã từng xem, nhưng bọn họ đều chưa xem phát sóng của đại thần mặc quần áo nữ bao giờ, càng xem càng thấy thần kỳ.

Lễ Lễ không thể ngồi yên, khuôn mặt của nó đầy vẻ hoài nghi: “Hắn là đàn ông à? Tự mình vẽ chân mày, tô son, nhiều người xem như vậy mà không ai nói gì, chỉ khen ngợi hắn, nói thích hắn?”

Tiểu Khê: “Đúng vậy, đây là chuyện rất bình thường.”

Tiểu Khê: “Có rất nhiều người như vậy, chỉ cần bản thân họ thích, sống phóng khoáng và xinh đẹp thì tất nhiên người khác sẽ không nói gì cả, còn yêu thích bọn họ.”

Sự kinh ngạc trên mặt Lễ Lễ vẫn chưa biến mất, lông mi kích động run rẩy: “Rất bình thường? Rất bình thường…”

Trang Khê cười cười, hôm nay mục đích cậu để cho Lễ Lễ xem phát sóng trực tiếp đã đạt được rồi. Cậu muốn Lễ Lễ biết, điều này được rất nhiều người công nhận và chấp nhận, rất nhiều người yêu thích. Người trong buổi phát sóng trực tiếp, trải qua kỹ thuật trang điểm thần kỳ mà từ một người con trai trở thành một mỹ nữ. Trên bình luận trên màn hình các fans thổ lộ điên cuồng.

Anh ấy thay váy, bình luận trên màn hình càng điên cuồng hơn.

Lễ Lễ cười: “Váy của hắn không đẹp bằng tôi.”

Ttrang Khê do dự một chút, gõ ra một câu đã gõ đi gõ lại rất nhiều lần.

Tiểu Khê ngồi bên cạnh Lễ Lễ cẩn thận nói: “Anh ấy cũng không đẹp bằng Lễ Lễ.”

Một cơn gió ấm áp thổi nhẹ qua, thổi từ phía Lễ Lễ đến chỗ Viễn Viễn, ý trong câu này, cả bốn nhân vật đều hiểu.

Viễn Viễn: “Đây là sự thật, chỉ xét về ngoại hình thôi đã kém hơn Lễ Lễ nhiều rồi.”

Trạch Trạch: “Ừm.”

Lễ Lễ cúi đầu im lặng một lát, người khác không nhìn thấy được biểu cảm muốn khóc trên mặt nó, cười nói: “Tất nhiên rồi, hắn sao so được với tôi chứ. Tôi là Bắc Vũ Thái Tử đó.”

Viễn Viễn hừ lạnh: “Thái tử? Thái tử mà cậu còn xuất hiện thảm như vậy?”

Lễ Lễ: “Đó là sai lầm thôi, không thì bây giờ đã ngồi lên ngai vàng từ lâu rồi.”

Trạch Trạch: “Sai lầm gì đi nữa thì bây giờ cũng thất bại rồi.”

Lễ Lễ không phục: “Vậy cậu thì sao? Sao cậu lại mù?”

Trạch Trạch: “Vạn người bao vây, vết thương trí mạng hết tám chín phần mười, tuy mù nhưng hiển hách.”

Lễ Lễ: “Tôi phải đối mặt với không chỉ là vạn người đâu.”

Tiểu Khê cười.

Thời tiết hôm nay thật tốt, hoa thơm chim hót, ánh mặt trời ấm áp dịu dàng.

Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, streamer cám ơn những người tặng thưởng. Lễ Lễ thật sự đã tìm ra thế giới mới: “Mặc váy cho nữ còn có thể kiếm tiền à?”

Tiểu Khê: “Có thể kiếm được rất nhiều. Anh ấy còn kiếm được nhiều hơn số tiền người bình thường có thể kiếm được trong một tháng nữa, mấy đại minh tinh còn kiếm nhiều hơn.”

Lễ Lễ: “Tôi cũng có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền cho Tiểu Khê.”

Tiểu Khê cười không để ý. Nhìn từ lần phát sóng trước thì đúng thật là Lễ Lễ có năng lực kiếm tiền, nhưng là một nhân vật trong trò chơi, tiền nó kiếm được cũng có hạn. Với Trang Khê, kiếm tiền ở giai đoạn này không phải là mục đích chính. Cậu không nghĩ đến việc sẽ để các nhân vật kiếm tiền trong cuộc sống hiện thực cho cậu ở thời điểm hiện tại.

Tiểu Khê: “Lễ Lễ, hôm nay bọn tôi mặc váy, vì hôm nay có một chuyện tốt sẽ xảy ra.”

Khuôn mặt nhỏ của Lễ Lễ tràn đầy nghi ngờ, nó không ngờ rằng còn có thể có chuyện gì tốt. Chuyện tốt nhất đã xảy ra rồi.

Tiểu Khê: “Chúng ta kiếm đủ tiền rồi, hôm nay sẽ đưa Lễ Lễ đi giải độc.”

Lễ Lễ sửng sốt. Trong đống tiền ấy hầu như nó không đóng góp tí nào, thật sự để nó dùng trước sao?

Tiểu Khê: “Chuyện này đã thảo luận xong rồi, Lễ Lễ là gấp gáp nhất.”

Lễ Lễ cúi đầu, đầu nhỏ gật gật.

Ba nhân vật cùng đưa Lễ Lễ đến bệnh viện. Ở cửa bệnh viện, Tiểu Khê đưa tiền cho Lễ Lễ. Lễ Lễ mang theo tiền của cả thị trấn, mang theo hi vọng của cả bọn đi vào cửa lớn của bệnh viện, cánh cửa đóng lại trước mặt họ. Ba nhân vật đều không rời đi, bọn họ vẫn luôn chờ ở trước cửa.

Lễ Lễ đi vào rất lâu sau cũng chưa ra. Trang Khê vừa giải đề vừa đợi nó, lúc Tiểu Khê trong trò chơi bất động thì hai nhân vật Viễn Viễn và Trạch Trạch lại chuyển động xung quanh cậu, đi một vòng rồi lại một vòng, rất trẻ con. Trang Khê nhìn thấy cảnh ấy thì mặt đầy bất lực. Trên trán Tiểu Khê trong trò chơi hiện ra ba dải đen, lúc này cửa bệnh viện rốt cuộc cũng mở ra. Lễ Lễ xuất hiện từ bên trong.

Ba nhân vật lập tức đứng dậy, căng thẳng nhìn Lễ Lễ. Mặt Lễ Lễ không có biểu cảm gì, không ai nhìn ra gì cả. Trái tim Trang Khê cũng đang căng ra, bệnh viện thật sự có thể chữa hết cho nó không? Không chỉ là liên quan đến Lễ Lễ, còn liên quan đến Viễn Viễn và Trạch Trạch có thể hồi phục thành người bình thường hay không nữa.

Lễ Lễ đi đến trước mặt Tiểu Khê, đột nhiên nó mỉm cười. Vươn đôi tay của mình ra. Trắng trẻo, một đôi tay hoàn hảo. Lúc ấy ánh nắng trong thị trấn càng rạng rỡ hơn, những chú chim cát tường cũng hót vang một bài hát.

Tiểu Khê: “Tốt quá rồi!”

Trang Khê vui sướиɠ nhảy từ trên ghế dậy, cực kỳ cực kỳ cực kỳ vui vẻ!

Viễn Viễn và Trạch Trạch cũng thở phào một hơi, trong mắt chứa đầy ý cười. Tuy viện trưởng đã nói trước nhưng bọn họ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Nhất là Trạch Trạch, nó biết đôi mắt của nó đại diện cho thứ gì, sự hồi phục của Lễ Lễ đã khiến bọn họ an tâm hơn.

Lúc Trang Khê vui đến mức không biết phải làm gì thì Lễ Lễ ôm lấy Tiểu Khê: “Tiểu Khê, tôi rất thích cậu, tôi muốn sinh con cho cậu.”

Trước giờ nó chưa từng nghĩ đến, chỉ trong vòng chưa đến một tháng ngắn ngủi mà nó có thể trải nghiệm những chuyện đầy mộng ảo và tốt đẹp như thế. Cuộc sống của nó sẽ trở nên sáng ngời ấm áp như thế. Một tháng trước nó còn bị nhốt dưới lòng đất tối tăm, kín không một kẽ hở, không một chút ánh sáng khiến nó phát điên từng chút một. Nó bị phụ thân ruột thịt của mình ép uống thuốc độc, nó còn cho rằng mình sẽ thối rữa trong bóng đêm, không một ai nhặt xương cốt cho nó.

Có thể mặc váy một cách quang minh chính đại, có thể tô son không kiêng nể thứ gì, nó có thể sống một cuộc sống tùy ý phóng khoáng. Có người tô son cho nó, có người kể chuyện cho nó, có người giải độc cho nó, có người đuổi đi bóng đen của nó, nó bị ánh sáng bao phủ lấy. Nếu như viện trưởng không nói thì nó cũng đồng ý làm tất cả mọi thứ cho người ấy.

Trang Khê囧囧, sao lại thế nữa rồi.

Lễ Lễ bị Viễn Viễn kéo ra không nương tay tí nào, thiếu chút nữa là bị đẩy ngã xuống đất. Từ lúc biết được Lễ Lễ là nam xong, Viễn Viễn không muốn giữ lịch sự gì với nó nữa, tất cả sự lịch sự trước đó đã dùng hết rồi. Trang Khê vừa thở phào một hơi thì thấy nhắc nhở trò chơi mới bật ra.

[Chúc mừng ngài đã chữa khỏi cho người dân đầu tiên!]

[Lễ Lễ thích bạn, chuẩn bị một món quà cho bạn. Mời mau chóng điền địa chỉ nha.]

Hử?

Trang Khê thật sự nhìn thấy chỗ để điền địa chỉ. Đây thật sự là muốn gửi quà à? Phần thưởng của trò chơi sao? Vì suy nghĩ đến vấn đề an toàn, Trang Khê cẩn thận không điền địa chỉ nhà cụ thể của mình mà điền địa chỉ của trường học. Trang Khê lại nhìn về phía Lễ Lễ, tạm thời không nhìn được có gì khác thường trên người nó. Chỉ là hóa ra giá trị vũ lực của Lễ Lễ cũng rất mạnh, thế mà nó có thể đánh nhau với Viễn Viễn.

Trang Khê dở khóc dở cười kéo hai nhân vật mặc váy nhỏ đáng yêu ra. Lễ Lễ không định duy trì hình tượng tiên nữ nhỏ của mình một chút nào nữa à? Nếu như đám fans nhìn thấy thì phải làm sao.

Trang Khê vui vẻ offline, làm xong bài tập với một tâm trạng rất tốt. Vào buổi tối, Trang Khê online lại để trồng trọt một lúc. Trước mắt đào quặng thật sự có thể kiếm được nhiều tiền nhất. Nhưng cậu không đào quặng nổi, mà Trang Khê phát hiện ra kinh nghiệm khi trồng trọt tăng cũng không ít hơn đào quặng. Trong trò chơi, kiếm tiền là mục đích đầu tiên, kiếm tiền có thể chữa bệnh cho các nhân vật nhưng thăng cấp cũng có lợi. Thăng cấp có thể làm thị trấn phong phú hơn, còn có thể có cơ hội tăng thêm nhân vật.

Nghĩ đến đây, Trang Khê mở bản đồ sân bay ra. Nhấn chọn mấy cái vòng màu xanh trên bản đồ, làm một số nhiệm vụ của sân bay. Làm xong những đơn có thể nhận, Trang Khê lại tò mò nhấn mở các vòng tròn màu đỏ ở khắp mọi nơi. Xem các nơi trên thế giới, các nhân vật từ các không gian khác nhau có nhu cầu thú vị gì không, có lẽ là có thể nhìn thấy một nhân vật đó. Trang Khê đã xem rất nhiều nhưng không ai trong số họ có đặc điểm bi thảm của người dân nhỏ, chỉ có một cái giống mà không giống.

Dựa theo kinh nghiệm trước đó, Trang Khê tổng kết được, nếu như là nhân vật thì có lẽ không có một nhu cầu giống như việc nhà, mà phải mang theo bối cảnh bi thảm, hoặc là có quan hệ với sống chết.

Trang Khê nhấn mở ảnh đại diện đó, là một nhân vật tả tơi rách rưới, nó nói: “Huohuo… Huohuo mẹ chết rồi mới có thể nướng khoai lang cho ta, nhưng củ khoai này cũng không phải mà mùi vị của năm đó, huohuo…”

“Huohuo” là tiếng gì vậy?

Trong lòng Trang Khê tràn đầy tò mò. Cậu không có khoai lang nướng, nhưng cậu biết làm sao để tìm ra khoai lang nha. Đêm tối, Trang Khê tội lỗi thao tác Tiểu Khê, len lén đi moi thùng rác. Hi vọng là đêm nay Trạch Trạch đừng đến đây, nếu như đêm nay nó đến, vậy thì hơi lúng túng đấy. Vẫn luôn cảm thấy cậu đang cướp mất chút thức ăn ít ỏi đáng thương của Trạch Trạch, Tiểu Khê tội lỗi đào hai củ khoai lang ra, cậu định cũng nướng một củ khoai lang thơm ngon cho Trạch Trạch.

Tiểu Khê đi đến chỗ Bảo Bảo mua bật lửa, nhặt cành cây, nghiêm túc nướng hai củ khoai lang. Tiểu Khê dùng lá cây gói khoai lại, chọn ra một củ to, ôm vào trong lòng chạy đến trước cửa sổ của Trạch Trạch. Chỉ vừa gõ nhẹ một chút thì cửa sổ đã được mở ra. Trên mặt của nhân vật bên ngoài cửa sổ vương chút khói bẩn, đang cong mắt cười nhìn nó. Trái tim Trạch Trạch mềm nhũn không hề có nguyên tắc.

Tiểu Khê làm động tác đừng lên tiếng với nó, lại nghĩ đến Trạch Trạch có thể nhìn không được, cậu nhón chân vươn tay ra, ấn vào môi của Trạch Trạch. Sau đó nhét một củ khoai nướng nóng hầm hập vào tay nó, cười với nó rồi đóng cửa sổ lại.

Trạch Trạch bên trong cửa sổ cầm củ khoai nướng nóng hầm hập, sửng sốt. Hồi lâu sau, khóe miệng nó cong lên thành một nụ cười. Nụ cười hiếm hoi mà đẹp đẽ xuất hiện trên khuôn mặt nhạt nhẽo ấy.

Tất nhiên Trạch Trạch không biết, nhân vật mới vừa nhảy nhót trong tim nó đang mang một củ khoai nướng giống với củ trên tay nó, lại muốn dụ đến một yêu tinh nhỏ để chia sẻ tình yêu của Tiểu Khê.
« Chương TrướcChương Tiếp »