- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không
- Chương 31: Em bẩn lắm!
Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không
Chương 31: Em bẩn lắm!
Nhan Ý đổi hướng, đi vào hậu trường của ekip chương trình cùng với Lê Diêu.
Trước tiên, phải đi tố cáo với ekip chương trình đã. Nhằm đề phòng bất chắc ekip chương trình không thể kiểm soát được đám con ông cháu cha này mà cậu đã tìm nhân viên quản lý trong nhóm fans chính thức của Úc Yến, bảo họ nhắn tin vào các nhóm, thông báo fans hâm mộ tập hợp tại chỗ bức tượng điêu khắc ở phía sau quảng trường.
Nhan Ý đã tới đó chờ sẵn, sau đó bảo Lê Diêu ra xe lấy một ít ảnh có chữ ký của Úc Yến tới đây.
Chờ người hâm mộ của Úc Yến đến nơi, Nhan Ý lập tức dặn dò họ.
“Không cần tiêu tiền cho Úc Yến.”
“Trận đấu này chỉ cần xem cho vui, Úc Yến đến đây để tuyên truyền phim điện ảnh, chứ không phải đến để giành chiến thắng. Ekip chương trình sẽ có sự sắp xếp riêng, mọi người cứ thoải mái xem giải trí là được, đừng tạo áp lực cho Úc Yến nhé?”
Có fans bất mãn nói: “Anh Úc Yến chắc chắn sẽ chiến thắng.”
Mặc dù những điều Nhan Ý nói không sai, song vẫn có rất nhiều người nhìn Nhan Ý với thái độ thù địch giống như quản lý của đối thủ vậy.
Nhan Ý cười khổ, cậu biết rõ lý do vì sao. Việc công ty đổi quản lý cho Khâu Mộ Thần trước kia không phải bí mật, fans hâm mộ của Khâu Mộ Thần còn quậy một trận lớn như vậy, suýt nữa dìm chết Nhan Ý bằng nước bọt rồi.
Cộng đồng fans hâm mộ có rất nhiều suy đoán về lý do thay đổi quản lý, huống chi những suy đoán này còn khoa trương hơn “sự thật” rất nhiều.
Cho dù lăng xê Tạ Túc hay Úc Yến, Nhan Ý đều cố gắng giảm thiểu việc tiếp xúc với người hâm mộ, ngay cả nhóm quản lý fanclub cậu cũng không tham gia, để tránh gây ra tranh cãi không đáng có.
Fans hâm mộ là cơm áo, mẹ cha, là nền tảng của người nổi tiếng, Nhan Ý không muốn đắc tội họ, nên luôn cố gắng hạn chế tiếp xúc, bên cạnh đó cũng không muốn bọn họ bị thương hay bị lừa.
Nhan Ý kiên nhẫn trấn an, “Đúng vậy, Úc Yến nhất định sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Chẳng phải chúng ta đều hy vọng Úc Yến sẽ càng ngày càng tốt hơn hay sao? Trước mắt, việc quan trọng nhất đối với Úc Yến là đảm bảo được vai diễn trong ‘Long Mã Thiên Khung.’ ”
Nhan Ý vừa nói vậy, cuối cùng không còn ai tranh cãi với cậu nữa.
Đúng lúc Lê Diêu ôm một chiếc hộp chạy tới, “Anh Tiểu Nhan, em mang tới rồi.”
Nhan Ý nói tiếp: “Mọi người đến cổ vũ cho Úc Yến cũng đã vất vả rồi, những tấm hình có chữ ký này đều tặng cho mọi người.”
Fans hâm mộ vừa nghe là ảnh có chữ ký của Úc Yến thì không phàn nàn nữa, vui vẻ cầm ảnh rời đi.
Có một cô gái tụt lại phía sau, nói với Nhan Ý: “Hình như anh không giống lời đồn lắm thì phải.”
Nhan Ý mỉm cười với cô nàng.
Cô gái lại nói: “Úc Yến không thắng cũng không sao, chúng tôi thích anh ấy không phải bởi vì anh ấy có thể giành chiến thắng trong trận đấu đâu.”
“Cảm ơn.” Nhan Ý đáp: “Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.”
Cô gái nhanh chóng chạy đi.
“Anh Úc Yến không thắng ạ?” Lê Diêu nghi ngờ nói: “Anh ấy giỏi vậy, chắc chắn sẽ giành chiến thắng.”
Nhan Ý cười nói: “Ngốc quá đi, một chương trình giải trí bình thường, tiền quảng cáo chỉ có chút xíu, thắng cũng không có tiền thưởng, cho nên chiến thắng hay không cũng không sao hết, quan trọng là có thể thu hút fans hâm mộ và khiến khán giả mong chờ vai diễn Sư Thanh Lâm.”
“Đến khán đài lấy hai ghế trước đã.”
Lê Diêu chưa hiểu lắm.
Trước khi rời đi, Nhan Ý nhỏ giọng nói với cậu ta: “Diêu Diêu, chương trình giải trí đều có kịch bản sẵn, chẳng lẽ em thực sự cho rằng mọi người đều ngẫu hứng phát huy sao?
Lê Diêu: “…”
Lê Diêu đi rồi.
Nom dáng vẻ bước chân nào vung tay đó đều tăm tắp của cậu ta, Nhan Ý cười đến run cả người.
Cậu thật sự không hiểu một thiếu niên sạch sẽ đáng yêu như vậy, sao lại có người nhẫn tâm thao túng tâm lý, trơ mắt nhìn cậu ta bị hủy hoại từng chút một, vùng vẫy trong tuyệt vọng cơ chứ.
Nhan Ý không cười nữa, xách hộp bento tình yêu đi tìm Úc Yến.
Mặc dù buổi sáng Úc Yến có hừ lạnh hai tiếng, nhưng Nhan Ý cảm giác được thực ra tâm trạng của hắn không tệ chút nào, chẳng hiểu sao bây giờ lại không vui cho lắm.
“Tại sao anh hỏi tiền Tạ Túc mà không hỏi tôi?”
Hóa ra đang giận chuyện này.
Nhưng chuyện này có gì đáng tức giận chớ?
Nhan Ý: “Vì Tạ Túc nhiều tiền?”
Úc Yến “ha” một tiếng.
Đúng là hiện tại Úc Yến có nhiều tiền hơn.
“Tạ Túc biết cách kiếm tiền, vốn lưu động trong tay tương đối lớn, nên tôi hỏi anh ấy tiện hơn.”
Ừm, cái lý do này khá ổn, gần như là không thể bắt bẻ.
Úc Yến ngẩng đầu: “Anh ta kiếm tiền bằng cách nào?”
Nhan Ý: “Ngoài ngành giải trí thì còn đầu tư và mua cổ phiếu thì phải?”
Úc Yến có điều suy ngẫm.
Thế này xem như hết giận rồi nhỉ?
Nhan Ý lại gần hắn, “Còn chưa ăn trưa phải không?”
Dứt lời, cậu bèn đặt cặp l*иg trong tay xuống trước mặt Úc Yến, lấy ra một hộp bento tinh xảo và một bát chè đậu đỏ khoai dẻo.
“Bento tình yêu đó, mau ăn đi.” Nhan Ý cười híp mắt nói, còn ân cần đưa cho Úc Yến một chiếc khăn ướt.
Úc Yến nhận lấy khăn ướt, vừa lau tay xong, thìa và đũa lại được đưa qua.
Nhan Ý không khỏi cảm thán: “Tôi đúng là một đại tổng quản đủ tư cách mà, sao có thể coi là yêu phi hại nước được cơ chứ?”
“Rõ ràng là yêu phi.” Úc Yến lẩm bẩm nói.
Nhan Ý: “Cậu nói gì cơ?”
Úc Yến hừ lạnh một tiếng: “Cũng chẳng phải đại tổng quản của mỗi mình tôi.”
Nhan Ý: “…”
Tuy miệng nói vậy nhưng khi nhìn thấy miếng trứng chiên hình trái tim, Úc Yến không giấu nổi ý cười nơi đáy mắt.
Nhan Ý nhìn hắn ăn hết sức ngon miệng, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Cậu ngồi xổm xuống bên chân hắn, nhỏ giọng dặn dò: “Lát nữa nhớ chú ý an toàn, trận đấu hôm nay rất nguy hiểm.”
Vẻ mặt Úc yến càng trở nên dịu dàng, hắn ừ khẽ, bĩu môi nói, “Thế này thì có gì mà phải lo.”
Nhan Ý mỉm cười: “Cho dù cậu tài giỏi đến mấy thì nguy hiểm vẫn là sự thật, tôi không khống chế được lo lắng trong lòng mình.”
Khoé miệng Úc Yến không nhịn được nhếch lên, nhưng khoảnh khắc ấm áp này chẳng duy trì được bao lâu, đã bị một người khác phá vỡ.
Úc Yến bất mãn nhìn người đang chạy tới, sự lạnh lẽo trong mắt tựa gai băng.
Đáng tiếc Võ Khang không nhận ra được điều này, cậu ta đang hưng phấn cực kỳ.
Võ Khang giống như đứa trẻ rất ngưỡng mộ Úc Yến, muốn được hắn khen ngợi nhưng ngại ngùng không dám bày tỏ quá thẳng thừng, bèn kiêu ngạo nói: “Úc Yến, trận đấu của tôi không tệ chứ?”
Nhan Ý: “…”
Dáng vẻ e thẹn này của cậu là sao vậy?
Sau khi trở về, Nhan Ý đặc biệt tìm kiếm thông tin của Võ Khang, gia đình cậu ta thực sự rất giàu có, tính cách cũng ngang ngược cực kỳ, sao đứng trước mặt Úc Yến lại cứ như thằng em nhút nhát thế này?
Úc Yến liếc nhìn đối phương, ánh mắt thờ ơ, không muốn nói chuyện với cậu ta.
Võ Khang chẳng bận tâm, tiếp tục lải nhải: “Úc Yến, trận đấu này cậu chắc chắn sẽ giành chiến thắng, tôi đã cá cược với ba mẹ tôi rồi, cậu nhất định sẽ thành quán quân.”
Nhan Ý không nhịn được hỏi: “Sao cậu không cược mình sẽ thắng?”
Võ Khang nhìn Nhan Ý với ánh mắt kỳ quái.
Gì thế này? Một người tài giỏi như Úc Yến mà lại có quản lý ngốc nghếch hả trời?
Cậu ta đã nói thế rồi mà vẫn hỏi cậu ta sao không cược cho bản thân.
Ý cậu ta muốn biểu đạt vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Võ Khang: “Úc Yến giỏi hơn tôi, hắn nhất định sẽ thắng.”
Cậu ta không muốn để ý đến Nhan Ý, bước tới cạnh Úc Yến tiếp tục huyên thuyên với hắn.
“Úc Yến, tôi nói cậu nghe, ba tôi cực kỳ thích cưỡi ngựa, cậu biết không, ông nội tôi lập nghiệp bằng việc nuôi ngựa đó, nhà chúng tôi có trường đua ngựa lớn nhất cả nước cơ.” Võ Khang vừa đắc ý vừa cảm thán, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt Úc Yến.
“Người nhà chúng tôi luôn dành sự ngưỡng mộ đặc biệt đối với những tuyển thủ cưỡi ngựa, ba mẹ tôi vẫn không tin trong giới giải trí có ngôi sao cưỡi ngựa giỏi hơn tôi, đợi tôi dẫn cậu về nhà, bọn họ chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm cho xem.”
Nhan Ý: “…”
Còn muốn dẫn về nhà luôn rồi?
Chẳng qua, Nhan Ý hiểu lý do Võ Khang thích Úc Yến đến vậy.
“Chờ cậu chiến thắng cuộc thi này, chúng ta cùng về nhà nhé, được không?”
Nhan Ý: “Cậu ta không thắng được đâu.”
“Này, anh đừng có nói nữa, sắp ghi hình rồi đấy, đi mau đi.” Võ Khang bực mình, lườm Nhan Ý một cái.
Nhan Ý: “Ồ.”
Dứt lời, Nhan Ý rời đi ngay tắp lự.
Ánh mắt Úc Yến nhìn Võ Khang giống như đang nhìn một thằng thiểu năng, trong đó còn có chút khó chịu vì bị xen ngang.
Võ Khang mờ mịt.
Sao vậy? Chẳng lẽ cậu ta giàu đến nỗi Úc Yến không vui ư? Có fans hâm mộ giàu không tốt à? Hay vì câu chờ Úc Yến thắng rồi mới dẫn hắn về nhà nên Úc Yến không vui?
Nhan Ý đứng bên ngoài, không khỏi than thở đúng là “thằng con ngốc nghếch của địa chủ”[1], chẳng qua Úc Yến có fans như vậy cũng rất tốt.
[1] Địa chủ là biểu tượng của quyền lực, còn đứa con ngốc nghếch là thuật ngữ chỉ những chàng trai thật thà và ngốc nghếch. “Con trai địa chủ ngốc nghếch” được dùng để miêu tả một cậu bé có gia cảnh hay thế mạnh cá nhân vững vàng nhưng lời nói và hành động lại có phần ngốc nghếch, hồn nhiên và vô hại.
Trận đấu sắp bắt đầu, Nhan Ý di chuyển đến khán đài. Lê Diêu ngồi giữa đám người, thấy cậu thì hưng phấn vẫy tay với cậu. Nhan Ý nở nụ cười, đi đến bên cạnh cậu ta ngồi xuống.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Trận chung kết cuộc thi cưỡi ngựa Star Games, biểu diễn nghệ thuật cưỡi ngựa.
Biểu diễn nghệ thuật cưỡi ngựa, người cưỡi ngựa sẽ mặc trang phục lộng lẫy, còn ngựa sẽ thực hiện các bước nhảy. Sáu ngôi sao tham dự trận chung kết, khoác lên mình bộ trang phục cưỡi ngựa sang trọng hơn trong trận đấu đầu, dẫn đến vô số tiếng hò reo ở hiện trường.
Không thể không nói biểu diễn nghệ thuật cưỡi ngựa là hình thức thi đấu có tính thưởng thức mạnh mẽ, vô cùng thích hợp với Star Games. Vòng loại có tất cả ba trận đấu, mỗi trận có hai người vào chung kết. Úc Yến và Võ Khang đều ra sân ở vòng thi thứ ba, cho nên số thứ tự của hai người sát bên nhau.
Võ Khang là người đầu tiên xuất hiện. Khi cậu ta chuẩn bị ra sân, Úc Yến vẫn luôn không nói chuyện với cậu ta đột nhiên lên tiếng: “Cố lên, thể hiện phong cách của cậu đi.”
Võ Khang kích động đến mức suýt người ngã ngựa đổ ngay tại chỗ.
“Úc Yến, tôi nhất định sẽ cố gắng! Sau này chúng ta có thể cùng nhau cưỡi ngựa không?”
Úc Yến nhìn cậu ta cười.
Võ Khang gần như không thở nổi.
Cậu ta nhanh chóng ổn định lại, nếu còn không ổn định lại thì cậu ta tắc thở mất thôi. Cậu ta hít một hơi thật sâu, kéo cương ngựa, bước ra sân.
Cuộc thi biểu diễn nghệ thuật cưỡi ngựa được tổ chức tại một sân vận động rộng lớn hình chữ nhật, so với các trận đấu chuyên nghiệp thông thường, Star Games có độ khó thấp hơn, vận động viên và ngựa chỉ cần cùng nhau làm mười tám động tác. Có ba vị giám khảo ở ba vị trí khác nhau quan sát và chấm điểm. Thang điểm cho mỗi động tác là 10 điểm, mười tám động tác là 180 điểm, ngoài ra còn có 20 điểm trình diễn, tổng điểm 200 điểm.
Võ Khang từng là tuyển thủ nổi tiếng, biểu hiện quả thực không tệ.
Sau khi lên ngựa, cậu ta không còn giống đứa con trai ngốc nghếch của địa chủ nữa, thay vào đó là vài phần khí chất của công tử quý tộc, động tác của cậu ta trong cả quá trình rất tao nhã dứt khoát, không mắc lỗi cũng không vượt quá thời gian quy định, cuối cùng giành được 160 điểm.
Đây là điểm số rất cao trong Star Games ở các mùa trước, thậm chí ba tuyển thủ phía sau cũng không thể vượt qua cậu ta được.
Võ Khang rất đắc ý, Lê Diêu vô cùng phấn khích, Nhan Ý cũng hưng phấn không thôi.
Có rất nhiều người đến xem trận đấu này vì Úc Yến, trên khán đài có không ít fans hâm mộ đến cổ vũ cho Úc Yến.
Lần trước khi Úc Yến lên hot search, Nhan Ý bèn nhân cơ hội thành lập fanclub cho Úc Yến, trước mắt nền móng đã bắt đầu hình thành, màu cổ vũ là màu đỏ đậm, giờ phút này cực kỳ chói mắt trên khán đài.
Khi Úc Yến xuất hiện trên lưng ngựa, màu đỏ bắt đầu trở nên nhốn nháo ầm ĩ.
Trang phục của tuyển thủ trong trận chung kết hôm nay là tây trang màu xanh đen kết hợp với quần màu xám đậm và đôi bốt màu đen, áo vest dáng ngắn càng nổi bật đôi chân dài đến khó tin, mỗi lần ống kính phát sóng trực tiếp quay cận cảnh đều có thể dấy lên một một trận hò hét chói tai.
Bắt đầu từ bốt, đến chân, eo, tay, cho tới hầu kết, làn sóng gào thét càng lúc càng lớn, chờ đến khi quay lên mặt, tiếng la hét đinh tai nhức óc.
Lê Diêu hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng. Nhan Ý cẩn thận lắng nghe, phát hiện âm thanh kỳ lạ không giống ngày thường phát ra từ trong miệng cậu ta.
Ở phía trước bên trái, đạo diễn Schubert và trợ lý của ông ta kéo tấm biểu ngữ cổ vũ vẫy tay với Úc Yến.
Ở phía trước bên phải, Võ Khang vừa rời sân đang hưng phấn xoa tay.
Úc Yến dùng chân phải khẽ đá vào bụng ngựa, con ngựa có chút nóng nảy tiến vào trường đua.
Khán giả phấn khích đến mức không chú ý đến điểm kỳ lạ này.
Cuộc thi biểu diễn nghệ thuật cưỡi ngựa được gọi là màn trình diễn múa ballet của ngựa, thông thường người cưỡi ngựa đều theo đuổi sự ưu nhã, lưu loát và chính xác.
Họ điều khiển những chú ngựa hoàn thành các động tác một cách chuẩn xác và nhanh chóng.
Mấy động tác phía trước như thay đổi phương thức chạy, bật nhảy về sau tương đối đơn giản, mà Úc Yến được khán giả chờ mong nhất thậm chí còn không hoàn thành được những động tác này, vừa bắt đầu đã liên tục mắc lỗi.
Con ngựa vừa mới bước ra sân thi đấu, nghe được tiếng thét chói tai thì trở nên điên cuồng, chạy l*иg lộn trong sân, nó hý dữ dội, suýt chút nữa đã đâm hỏng rào chắn.
Một nhóm nhân viên an ninh chạy ra bao vây hiện trường.
Tiếng hò hét chói tai đột nhiên im bặt.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều trợn tròn mắt.
Võ Khang ngây ngẩn cả người.
Tiếng bình luận viên biến mất.
Chỉ có đạo diễn Schubert vẫn hưng phấn hò hét: “Come on! Come on!”
Trong khung cảnh yên tĩnh trở nên chói tai cực kỳ.
Sau một hồi yên lặng, bão bình luận trong phát sóng trực tiếp đều là tiếng cười nhạo ha ha ha.
[Ai bảo kỹ thuật cưỡi ngựa của Úc Yến rất tuyệt? Hiện giờ marketing đều không biết xấu hổ vậy sao?]
[Mẹ kiếp tôi đã tin tưởng Schubert!]
[Ha ha ha top 10 hiện trường lật xe dự kiến của năm!]
[Có người nào nhìn thấy sắc mặt đám fans hâm mộ của Úc Yến trong màn ảnh phát sóng trực tiếp không, trông hề vãi loằn ha ha ha!]
[Schubert bị ngốc hả? Lão ta vậy mà còn hô cố lên ha ha ha!]
[Khoan đã, sao tôi cứ cảm thấy con ngựa này chưa được thuần hóa nhỉ?]
[Có gì đó rất lạ.]
Ở hiện trường càng lúc càng có nhiều người phát hiện có gì đó rất lạ.
Ngay cả những người có hiểu biết về ngựa cũng đều biết đây là con ngựa tốt, khả năng nhảy, sức mạnh và sức bật đều mạnh đến nguy hiểm.
Nó điên cuồng và bồn chồn trong sân, một hồi chạy như bay, một hồi đứng thẳng, không có phương hướng mà đấu đá lung tung, hung hăng muốn hất văng người ngồi trên lưng xuống.
Người cưỡi ngựa bình thường không biết đã bị hất văng bao nhiêu lần, bị thương nặng dưới vó ngựa. Nhưng dù động tác của nó của nó quyết liệt đến đâu, cũng không thể nào hất bay người trên lưng.
Người trên lưng ngựa cũng phập phồng lên xuống theo chuyển động của nó, song vẫn vững vàng ngồi ngồi đó.
Không chỉ vậy, ngoài đυ.ng vào rào chắn lúc ban đầu, con ngựa điên cuồng này chưa bao giờ rời khỏi vòng vây, trông có vẻ không chịu khống chế, nhưng thực ra vẫn bị không chế trong một phạm vi nhất định.
Khi những tiếng kêu than ở hiện trường càng lúc càng lớn, bình luận viên “giả chết” đã “sống lại” đúng lúc.
“Hôm nay quý vị khán giả rất may mắn.” Giọng nói của anh ta lan truyền khắp khán phòng, khiến trái tim tất cả mọi người đều rung động.
“Mọi người đều biết, một con ngựa đua ưu tú phải được huấn luyện từ bé, từng chút một khắc phục nỗi sợ hãi và sự hung hãn của nó, thuần hóa thành một con ngựa ngoan ngoãn và dũng cảm, những con ngựa dự thi Star Games của chúng ta mấy năm nay đều như thế, chỉ có hôm nay là ngoại lệ.”
“Star Games hợp tác với đoàn phim ‘Long Mã Thiên Khung’ mang đến cho các bạn một bữa tiệc cưỡi ngựa mãn nhãn.”
“Đạo diễn Schubert đã mang đến cho mọi người một con ngựa Akhal-Teke[2] quý hiếm hi hữu chưa được thuần hóa trên thế giới, giống ngựa này đến từ gia tộc Akhdash ở Turkmenistan, là một trong những con ngựa quý giá và hung hãn nhất thế giới.”
[2] Ngựa Akhal-Teke là một giống ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan nơi chúng được tôn vinh làm biểu tượng quốc gia, một trong những giống ngựa cổ xưa và độc đáo nhất. Giống ngựa này mang tên ốc đảo Akhal và bộ tộc Teke, là địa danh và tên người cư ngụ tại đây. Những giống ngựa quý hiếm chỉ còn vài trăm cá thể trên thế giới bao gồm cả loài từng đi vào truyền thuyết có màu lông ánh kim, mồ hôi đỏ như máu. Akhal-Teke được coi là giống ngựa quý hiếm nhất thế giới có nguồn gốc Turkmenistan sở hữu bộ lông lấp lánh ánh kim, sức chịu đựng dẻo dại, phi nước đại cực nhanh.
Khán giả sợ ngây người.
“Chúng ta hãy chờ xem rốt cuộc vì sao đạo diễn Schubert lại tin tưởng Úc Yến có thể thuần hóa con ngựa này nhé.”
Trên sân thi đấu, con ngựa đen có hoa văn hình sao băng vẫn đang phi như bay, dây cương trong tay Úc Yến không hề thả lỏng chút nào.
Đây là trận đấu sức bền giữa người và ngựa, cũng là cuộc đối đối đầu khốc liệt. Sau mười mấy phút tranh tài, tuấn mã dường như hơi ngừng nghỉ.
Ngay khi khán giả đang có suy nghĩ này, con ngựa đang lấy lại sức lực đột nhiên chạy điên loạn, nhảy dựng lên bằng sức lực mạnh mẽ hơn nữa, bốn vó quay cuồng, nhanh đến mức không chạm mặt đất.
Dưới tác động mạnh mẽ như vậy, thân thể Úc Yến bị nghiêng sang một bên, khán giả thấp thỏm lo lắng cho rằng hắn sắp bị hất văng ra ngoài thì Úc Yến trên lưng ngựa lại làm một cú lộn người trên không, tiếp tục vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Toàn bộ người xem mở to hai mắt.
Động tác vừa rồi làm kiểu gì vậy? Bọn họ đang xem xiếc đấy ư?
Người trên ngựa không màng con ngựa này nổi tiếng và quý giá thế nào, hung hăng ghìm chặt dây cương, nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của hắn, khán giả đều nghi ngờ hắn muốn siết chết con ngựa được người khác coi như tổ tông này.
Người xem gần như không thể hít thở, không rõ là đau lòng hay là do hồi hộp.
Chỉ cần nhìn vào gương mặt đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ đó, ai có thể ngờ rằng hắn lại tàn nhẫn và mạnh mẽ đến vậy, con ngựa cao lớn dũng mãnh kia vậy mà không thể tiến lên thêm một bước.
Chẳng qua con ngựa hung dữ và hoảng loạn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như thế. Móng ngựa bật cao, nó dựng đứng lên và hí vang trời.
Nửa người trên của Úc Yến gần như song song với mặt đất, nhưng không hề bị trượt xuống chút nào, vẫn ngồi rất vững vàng, thậm chí hắn còn không quên tiếp tục kéo mạnh dây cương, mang theo sự hung tàn chết chóc.
Không chỉ có khán giả ngơ ngác, ngay cả những chuyên gia thuần hoá ngựa trong thời đại mới cũng phải choáng váng.
Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là kiểu huấn luyện ngựa thô bạo ngang ngược gì thế này?
Vậy mà hắn lại không bị hất văng ra đất, bị giẫm chết?
Cuối cùng con ngựa cũng ngừng hí.
Tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.
Bốn vó ngựa chạm đất, nó cúi đầu, lắc nhẹ chiếc bờm xinh đẹp, vó ngựa dần dần bắt nhịp với giai điệu hào hùng của hiện trường.
Vẫn còn hai phút nữa là hết thời gian quy định.
Không ngờ bọn họ còn có thể làm một động tác bật nhảy về sau, một động tác xoay tròn và một động tác chạy nghiêng sang ngang.
Một người một ngựa vừa trải qua mưa to gió dữ, hiện giờ làm ra những động tác này giống như đang đi dạo, thoải mái và biếng nhác.
Tiếng vỗ tay ở hiện trường vang dội không ngừng nghỉ.
Schubert nhảy cẫng lên phất băng rôn cổ vũ với Úc Yến, bên trên là một câu không biết học được từ đâu: Úc Yến thống nhất đàn ngựa!
Hai tay Lê Diêu đặt bên miệng, điên cuồng hò hét với Úc Yến.
Hốc mắt và gương mặt Võ Khang trở nên đỏ bừng.
Đương nhiên, Úc Yến chỉ hoàn thành được năm động tác, cộng thêm điểm trình diễn cũng không quá 60 điểm.
Hắn thua, nhưng hắn cũng thắng.
Hắn giành được sự tán thưởng của toàn bộ khán giả, leo lên ba cái hot search, gặt hái được sự tin tưởng của người hâm mộ điện ảnh trên toàn thế giới với vai diễn Sư Thanh Lâm và số lượng fans hâm mộ tăng lên mạnh mẽ.
Cuối cùng, Võ Khang đoạt giải quán quân, nhưng cậu ta vẫn có chút ngơ ngác.
Chờ đến khi Úc Yến rời sân thi đấu, cậu ta còn chạy nhanh hơn cả Nhan Ý với Lê Diêu.
Trước đó, Võ Khang vẫn rất dè dặt, hoặc là có chút nói một đằng làm một nẻo, sau khi xem xong trận đấu ngày hôm nay, cậu ta đã được tháo gỡ phong ấn, niềm yêu thích và ngưỡng mộ Úc Yến tràn ra như nước lũ.
Nhan Ý không nhịn được trêu chọc đối phương: “Nhìn đi, Úc Yến không chiến thắng.”
Võ Khang lập tức nịnh hót: “Ở trong lòng tôi, Úc Yến chính là quán quân. Hắn là người cưỡi ngựa đẹp trai và mạnh mẽ nhất! Đàn ông thì phải như vậy, sở hữu gương mặt đẹp nhất, cưỡi con ngựa mạnh nhất!”
Nhan Ý và Lê Diêu không khỏi bật cười.
Ngay cả khóe miệng Úc Yến cũng hơi nhếch lên.
“Lần đầu tiên cậu gặp Úc Yến đã nói cậu ta thế nào ấy nhỉ?” Nhan Ý hỏi.
Võ Khang: “…”
Ngày hôm nay mặt trời rạng rỡ, gió khẽ khàng thổi.
Trên mặt mấy người đều lộ ý cười, ngay cả nụ cười của Lê Diêu cũng mang theo nắng vàng ươm.
Đạo diễn Schubert lại lôi kéo, ngợi khen Úc Yến một hồi mà hắn không nghe hiểu, đồng thời còn chụp ảnh với hắn rồi đăng lên Instagram.
Màn trình diễn hôm nay của Úc Yến đang được thảo luận sôi nổi trên mạng, lượng người hâm mộ của hắn không ngừng tăng lên, không còn ai nghi ngờ vai diễn chuyên gia thuần hóa ngựa của Úc Yến trong “Long Mã Thiên Khung” nữa.
Úc Yến diễn Sư Thanh Lâm đã là điều chắc chắn.
Điều buồn cười hơn là Nhan Ý thay Úc Yến quản lý Weibo đã nhận được lời mời từ các ekip chuyên nghiệp, đề nghị Úc Yến trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp trong một khoảng thời gian rất dài.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Lúc này, ba người đã về đến nhà rồi.
Khi Tạ Túc trở về, một bàn cơm canh đã được nấu xong xuôi.
“Xem ra hôm nay biểu hiện của cậu không tệ nhỉ?”
Úc Yến: “Đương nhiên rồi, cưỡi ngựa không ai thắng được tôi.”
Tạ Túc: “…”
Tạ Túc từ chối nói chuyện với Úc Yến, rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn, nhìn Lê Diêu đang cười híp mắt nói: “Xem ra Diêu Diêu cũng rất vui.”
Lê Diệu gật đầu thật mạnh, “Anh Úc Yến giỏi lắm ạ, em xem đã nghiền luôn!”
Úc Yến cong môi, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy đi đến bàn uống nước lấy ba chiếc chìa khoá đặt ra trước mặt Lê Diêu, “Chọn một cái đi.”
Đây là ba chiếc xe mà Võ Khang tuân thủ cá cược đưa cho hắn.
Lê Diệu vội lắc đầu.
Úc Yến dứt khoát nhét một chìa vào tay cậu ta, sắc mặt hờ hững nói: “Tôi không biết lái xe, xe này vẫn chưa bán được.”
Lê Diêu: “…”
Người cưỡi ngựa siêu vậy mà lại không biết lái xe?
Nhan Ý thay cậu ta nhận lấy, “Diêu Diêu, em không nhận cũng được, nhưng ngày thường hãy lái xe nhiều một chút, không thì nó sẽ bị bỏ không trong gara nhà ta mất.”
Lê Diêu không từ chối được, Nhan Ý bèn nhét chìa khoá vào túi áo cậu ta.
Nhìn cậu ta ngơ ngác đi lên lầu, Nhan Ý cười nói: “Đêm nay Diêu Diêu sẽ không bị mất ngủ đấy chứ.”
Úc Yến hừ lạnh, Tạ Túc cười cười, ai cũng không ngờ đến câu nói của Nhan Ý lại trở thành lời tiên tri.
Đêm đó, Nhan Ý xử lý hot search và việc gia nhập đoàn phim của Úc Yến, đang nghĩ cách liên lạc với đạo diễn Lâm của đoàn phim “Tuyết Đầu Tay”, chợt nghe thấy một tiếng động truyền tới từ căn phòng bên cạnh.
Hiệu quả cách âm của biệt thự rất tốt, nếu không phải đêm khuya yên tĩnh, có lẽ Nhan Ý cũng không nghe thấy được.
Nếu là Úc Yến hoặc Tạ Túc thì Nhan Ý sẽ không suy nghĩ nhiều, thế nhưng là Diêu Diêu, cậu không yên lòng, nhanh chóng đứng dậy đi sang căn phòng bên cạnh xem xét.
“Diêu Diêu, em không sao chứ?” Nhan Ý gõ cửa hai lần.
Bên trong không có tiếng động nào, cậu lập tức căng thẳng, càng gõ cửa mạnh hơn, “Diêu Diêu, Diêu Diêu em mau mở cửa ra!”
Liên tục gõ cửa mấy lần, trong phòng đều không có phản hồi, đúng lúc cậu càng lúc càng sốt ruột thì Úc Yến xuất hiện.
Nhìn thấy Nhan Ý lo lắng như vậy, hắn nhíu mày, dứt khoát nói: “Tránh ra.”
Nhan Ý vô thức nhường một bước.
Úc Yến giơ một chân lên, đạp văng cánh cửa.
Nhan Ý chẳng màng đến việc rốt cuộc phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể đá tung cánh cửa cao cấp này, trực tiếp xông vào phòng ngủ của Lê Diêu.
Lê Diêu vừa mới đi ra khỏi nhà vệ sinh thì bị bị ngã trước cửa, cậu ta nằm rạp trên mặt đất, không sao bò dậy được.
“Diêu Diêu, em sao thế?” Nhan Ý vội vàng đỡ Lê Diêu ngồi dậy, kiểm tra xem cậu ta có bị thương ở đây hay không.
“Em, em không có chút sức lực nào cả, tay chân nhức mỏi, bụng cũng đau, liên tục muốn đi WC.” Lê Diêu vừa lắc đầu, vừa nói.
Khi Tạ Túc đi lên đúng lúc nghe được câu nói này, hàng lông mày nhíu chặt, mím môi nhìn về phía cậu ta.
Lê Diêu có vẻ vô cùng khó chịu, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhó dưới ánh đèn, khẽ nói: “Anh Tiểu Nhan ơi, em bẩn lắm.”
Trái tim Nhan Ý giống như bị dao cứa vào, đầu ngón tay run lên vì hoảng loạn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không
- Chương 31: Em bẩn lắm!