Chương 7: Gặp được tiểu bạch thỏ, gặp lại tra bạn trai cũ

Nhàn nhã qua mấy ngày, Kỳ Lẫm cô đơn liền cảm thấy chán, vì thế đến quán bar của Hoa ca. Quán bar này kì thật là một gay bar nổi tiếng trong giới. Bởi vì quá nổi tiếng nên nơi này không chỉ có đồng tính, có cả những người trẻ tuổi trong thành phố.

Khi Kỳ Lẫm tới quán bar, nơi đây đã bị lấp đầy bởi đủ loại màu sắc trai gái, nhưng Kỳ Lẫm vừa mới bước vào đã có vô số đôi mắt chuyển qua người hắn, hơn nữa một khi vừa nhìn tới là không thể rời mắt, bất luận nam nữ.

Kỳ Lẫm chính là có mị lực như vậy, Hoa ca tuy là ngoài miệng phun tào không yên, tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu vì cái gì người khác điều muốn đến bên cạnh Kỳ Lẫm, nhưng trên thực tế gã vô cùng rõ ràng, Kỳ Lẫm chính là rất có mị lực.

Nhưng Kỳ Lẫm lại không phải người tuỳ tiện, ngược lại, hắn kén ăn kén chọn đến trời nộ người oán, cái này không phải là bí mật trong quán bar hoặc là nói trong vòng giới này đều biết, cho nên tuy rằng xung quanh tất cả tầm mắt đều như sói như hổ, nhưng không có người dám tiến lên, chỉ là từng người tranh nhau triển lộ mị lực của chính mình để câu dẫn.

Nhưng Kỳ Lẫm mặt không đổi sắc, lập tức đi đến vị trí hắn thường ngồi, không ngờ đúng lúc này, quầy barcó một đạo thân ảnh khiến Kỳ Lẫm chú ý. Chỉ thấy người kia thân hình mảnh khảnh cao gầy, một thân trang phục đơn giản lại quỷ dị tỏ ra vài phần hương vị quý công tử nho nhã, tóc tai gọn gàng, cái chính là bộ dáng câu nệ của y cùng hoàn cảnh chung quanh không hợp nhau, tựa như nai con đi lạc.

Kỳ Lẫm nhướng này, hắn cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng thấy người nọ diện mạo tuấn dật, mặt rõ ràng là kinh hoảng, bên người y vây quanh ba bốn nam nhân thân hình cao lớn, thậm chí biểu lộ tư thế gần gũi, xung quanh cùng có không ít người cũng muốn đi lên thử, nai con này lớn lên thật xinh đẹp, phá lệ dễ dàng hấp dẫn sói xám.

“Xin, xin lỗi, tôi sẽ không uống rượu.”

“Xin lôi, xin lỗi tôi…”

Thẩm Nhất Phàm không biết phải làm sao để tránh né những người không ngừng dựa vào y, đặc biệt là cái tay không quy củ của họ, y hiện tại không phải là câu nệ mà là hoàn toàn phản cảm, buồn nôn ghê tởm, trong đầu y hiện tại chỉ có một ý tưởng, đó chính là hối hận, thực sự không nên tiến vào nơi này.

“Đây là thẹn thùng sao?” Một nam nhân cười khẽ, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn thân hình thon dài của y, từ trên xuống dưới: “Dáng người thật mê người.”

Một nam nhân khác hay mắt cũng tỏ ánh sáng: “Thật lâu rồi mới thấy một tiểu khả ái ngon miệng như vậy.” Nhưng thật ra một ít tiểu thụ tiểu yêu điều nhìn đến ghen ghét.

Rốt cuộc, Một nam nhân có diện mạo tục tằng không chút nào thương hương tiếc ngọc đi lên ôm lấy vai Thẩm Nhất Phàm, có chút thô lỗ đem người ấn vào ngực, việc này, Thẩm Nhất Phàm kinh hoảng trong ánh mắt càng thêm rõ ràng, đôi tay cũng bắt đầu hoảng loạn giãy giụa.

“Thực xin lỗi, cậu mau thả tôi ra.”

“Hừ, giả bộ Thánh nữ cái gì, cưng cho rằng mình đến đây để làm gì?” Người đàn ông thô thanh thô khí khinh bỉ, đồng thời một bàn tay còn hướng về phía mặt của Thẩm Nhất Phàm mà sờ sờ.

Nhìn xem là 25-26 tuổi, nhưng gương mặt lại bóng loáng trắng nõn, làm người yêu thích không muốn buông tay, Thẩm Nhất Phàm sợ hãi liền đem nam nhân đẩy ra, sức lực bộc phát lớn đến đem ly rượu trong tay kẻ kia đổ đầy người gã.

“ĐM, mày cái kỹ nữ này dám đẩy lão tử?” Người nọ quả nhiên giận dữ, trực tiếp giơ tay hướng Thẩm Nhất Phàm đánh một cái tát.

Thẩm Nhất Phàm sợ tới mức toàn thân căng chặt, đang lúc y cho rằng mình sẽ bị một cái tát ném bay, nhưng cái gì cũng không có, thậm chí tiếng cười nhạo chung quanh cũng đều ngưng lại, Thẩm Nhất Phàm kinh ngạc mở to mắt, liền thấy một nam nhân dị thường cao lớn không biết từ khi nào đã đứng trước người mình, chỉ từ bóng dáng liền có thể tưởng tượng hắn cao lớn soái khí cỡ nào. Thẩm Nhất Phàm có chút ngây ngẩn cả người.

Kỳ Lẫm nâng lên một tay liền nhẹ nhàng chặn lại cái tay kia: “Đủ rồi!” Kỳ Lẫm không kiên nhẫn cau mày.

Gã kia vốn đang trong cơn phẩn nộ “Muốn chết? Dám quản lão tử.” Nhưng khi nhìn thấy là Kỳ Lẫm liền dừng lại một chút: “Cái này, là hiểu lầm, tôi không biết đây là người của ngài.”

“Đi~” Kỳ Lẫm không kiên nhẫn phất phất tay, lúc này mới xoay người về phía sau lưng, lại thấy y ngốc ngốc ngửa đầu nhìn chính mình, biểu tình thế mà lại có vài phần đáng yêu, rõ ràng là một cái vật nhỏ trẻ tuổi a.

“Rồi, về sau tìm hiểu rõ ràng mới đến, không phải địa phương nào cũng tới được.” Người trước mắt nhìn liền biết là người quy cũ đàng hoàng, loại địa phương này tuyệt đối là lần đầu tiên tới, hoặc là thậm chí cũng chưa nghe nói mà đã đến.

Sở dĩ hắn không muốn quản, chỉ là ở thời điểm đáy mắt hoảng loạn của y có điểm quen thuộc, vì thế không nhịn được đi tới.

Kỳ Lẫm nói xong liền muốn chạy lấy người, không nghĩ tới vừa quay người đã bị gọi lại: “Từ từ.” Kỳ Lẫm nhướng mày nhìn về phía y.

“Vừa rồi cảm ơn cậu, tôi tôi có thể biết tên cậu không?”

Thanh âm giống như người, cho người ta cảm giác được ôn tồn lễ độ, Kỳ Lẫm lại có chút mạc danh bực bội, căn bản là không kiên nhẫn, vì thế hoàn toàn không để ý tới y.

Không được trả lời, Thẩm Nhất Phàm có chút thất vọng, cũng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khiến y rung rẫy cả người, vì thế dứt khoát chạy chậm đuổi theo Kỳ Lẫm, thật cẩn thận đuổi theo.

Kỳ Lẫm cười nhạo một tiếng, cũng không để ý tới. Không nghĩ đến tiếp theo hắn liền dừng lại, trên mặt nháy mắt mây đen giăng đầy. Đáy mắt sâu thẳm cũng trở nên hắc ám doạ người, ngay cả Thẩm Nhất Phàm đang nhắm mắt theo đuôi hắn cũng sợ tới mức nuốt ngụm nước bọt cương cứng ở nơi đó.

Theo tầm mắt Kỳ Lẫm, liền thấy cách đó không xa một thân ảnh sáng ngời an tĩnh ngồi ở chỗ kia, diện mạo đừng nói là trong quán bar mà đến toàn bộ thủ đô cũng là đứng top đầu, khí chất xuất trần từ trong ra ngoài, không chỉ có như thế, trên người cậu ta cũng không giống với mọi người xung quanh, vừa nhìn là biết giá cả xa xỉ là một kẻ có tiền, chung quanh cậu ta không ai dám đến gần.

Nhưng khi Kỳ Lẫm nhìn đến, đôi mắt câu nhân cũng nhìn lại Kỳ Lẫm, chỉ liếc mắt một cái, đáy mắt liền thay đổi bất ngờ, nhưng rõ nhất chính là kinh hỉ, vui vẻ nói không nên lời, chỉ là phía sau kinh hỉ còn có khó lòng giải thích sợ hãi tránh né.

Thực mau, người này hướng Kỳ Lẫm đi tới. Mà cử động của cậu, một ánh mắt, đều có thể làm chung quanh phát ra từng trận kinh hô, không thể không nói, gương mặt này đủ để nhiều nam nhân điên cuồng.

Bất quá những người này không bao gồm Kỳ Lẫm, hiện tại bên người hắn cái nào so ra kém cậu ta? Đúng vậy, trên thực tế Kỳ Lẫm cũng từng điên cuồng vì người này, cậu ta là người lúc trước đã phản bội hắn.

Đại giáo thảo, bạn trai bốn năm của Kỳ Lẫm, dùng toàn thân tâm kết giao, lại là người nam nhân đầu tiên của hắn. Hắn lúc ấy thật là ngu xuẩn muốn cùng với cậu ta cả đời, toàn tâm yêu, thậm chí vì cậu ta vất vả làm thêm, làm nhiều việc, chỉ vì mua quà tặng cậu ta, kết quả cuối cùng cũng là một trò cười, sau khi tốt nghiệp đi làm không bao lâu, người mà hắn sủng trong lòng bàn tay lại quyết đoán lựa chọn một cao phú soái, tổng tài gì đó.

Tóm lại, không chút do dự đem quăng Kỳ Lẫm ‘Em yêu anh, thực sự rất yêu, như mà em cần tiền.’

“Phi~” Yêu cái ch* má gì, nội tâm Kỳ Lẫm cười nhạo không thôi, chỉ là hiện tại đã qua ba năm, tiện nhân này sao lại xuất hiện ở chỗ này? Cậu ta không phải là đi theo kim chủ tổng tài làm ‘Phu nhân nhà giàu’ sao?

“Lẫm”

“Đừng làm tôi ghê tởm, chúng ta nhận thức nhau sao?” Kỳ Lẫm không kiên nhẫn cười nhạo.

“Lẫm, anh đừng như vậy, em tìm anh thật lâu rồi.” Trên mặt Sở Tây Nam lập tức uỷ khuất, giống như lúc bọn họ còn ở bên nhau.

Kỳ Lẫm lại bất vi sở động: “Có liên quan gì tới tôi?” Kỳ Lẫm thật sự đặt biệt không kiên nhẫn, tình cảm của bọn họ tại thời điểm Sở Tây Nam đưa ra lựa chọn đã hoàn toàn biến mất, cậu ta đối với hắn chỉ là người nam nhân đầu tiên của Kỳ Lẫm, là người hắn mất 4 năm để yêu thật lòng, chỉ thế thôi. Nhưng đó chỉ là một đoạn hồi ức, không có khả năng lặp lại.

“Lẫm” Sở Tây Nam thống khổ muốn tới gần lại không dám tới, cậu chỉ là không quên được hắn mà thôi, cậu chỉ là hối hận, chưa bao giờ hối hận như vậy.

Nhưng Kỳ Lẫm lại cực kỳ không kiên nhẫn: “Thỉnh cậu lăn được không? Nghe không hiểu tiếng người?”!

Sở Tây Nam cắn chặt răng: “Em sẽ không từ bỏ.”

Kỳ Lẫm đã không còn lời nào để nói, đến khi Sở Tây Nam rời đi, Kỳ Lẫm mới ngồi lên sofa, sau đó bắt đầu uống rượu, bực bội, mẹ nó còn có người không có mắt nhìn, cố tình lại tới gần hắn.

“Cậu cậu không sao chứ?” Thẩm Nhất Phàm cẩn thận ngồi bên cạnh Kỳ Lẫm, có chút lo lắng hỏi.

Kỳ Lẫm không quản y, tiếp tục uống hai ly, lúc này mới nhìn về phía nam thần bên người. Vẫn là không hợp với không khi xung quanh, nhưng khi đèn chiếu xuống, mặt y vẫn như cũ nho nhã xinh đẹp, tựa hồ có ma lực làm người bình tĩnh, Kỳ Lẫm cảm thấy ngạc nhiên, này là người khi nãy hắn không nhịn được giúp?

“Tên gì?”

“Thẩm, Thẩm Nhất Phàm.”

“Bao nhiêu tuổi?” Kỳ Lẫm trong lòng nghĩ, nhìn như 25-26, nhưng chắc là gia đình bao bọc từ nhỏ nên không tiếp xúc qua môi trường hắc ám, hơn nữa được bảo hộ rất khá, xuôi gió xuôi nước lớn lên, nên mới giống tiểu bạch thỏ như vậy.

Không nghĩ tới câu nói tiếp theo của người này làm Kỳ Lẫm chấn kinh, thiếu chút nữa đem rượu trong miệng phun ra.

“32.”

“Hả?” Kỳ Lẫm trố mắt, duỗi tay sờ sờ mặt Thẩm Nhất Phàm, tinh xảo trắng nộn: “Nghịch thiên a, thật nộn.”

Người nọ bị sờ đến đỏ từ mặt đến cổ, lại không tránh né vuốt ve của Kỳ Lẫm, chỉ đỏ mặt cuối đầu, Kỳ Lẫm lại hỏi: “Tới chỗ này làm gì?”

Mặt Thẩm Nhất Phàm càng đỏ hơn, đầu cũng càng thấp, Kỳ Lẫm đột nhiên duỗi tay đem người câu lại, rồi sau đó hôn xuống môi đỏ của y.

“Ưm~” Thẩm Nhất Phàm có chút không thể tin được mở to mắt, miệng Kỳ Lẫm đầy mùi rượu cũng làm y ngốc ngốc không biết phải làm sao.

Kỳ Lẫm có chút hơi say cạy ra môi y, tiến quân thần tốc, vươn đầu lưỡi liếʍ khoé môi y, khoang miệng y, sau đó câu lấy lưỡi y cùng nhau dây dưa. Thẳng đến khi người trong lòng ngực hô hấp khó khăn, khuôn mặt tuấn tú cũng nghẹn đến mức đỏ bừng, lúc này Kỳ Lẫm mới buông ra.

“Mỹ vị.” Kỳ Lẫm tán thưởng nói, nhưng: “Trúc trắc như thế, trước kia chưa hôn môi sao?”

Thẩm Nhất Phàm thở hổn hển đỏ mặt, lại lần nữa ngượng ngùng cuối đầu, Kỳ Lẫm lạ đột nhiên đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu Thẩm Nhất Phàm: “Trở về đi, về sau không cần đến nơi này, nơi này không hợp với anh.” (Do KL nhỏ tuổi hơn nên tạm thời mình để tôi-anh, sau này yêu nhau sẽ thay đổi)

Kỳ Lẫm cảm thấy, mình vẫn không nên đạp hư người đàng hoàng này, vừa vặn đúng lúc, một vị cố chủ (kim chủ cố định) của hắn phát tới tin.

“Đêm nay 10h chỗ cũ, kính chờ.”

Kỳ Lẫm nhướng mày, cũng không đi tìm Hoa ca nữa, trực tiếp đi ra cửa quán bar, thuận đường đem Thẩm Nhất Phàm ra khỏi quán.

Mà Thẩm Nhất Phàm chỉ có thể lưu luyến nhìn Kỳ Lẫm biến mất ở đầu đường.

———