Chương 14

Tặng bạn 24.nguyễn mai linh

———

Kỳ Lẫm cùng với Sở Tây Nam cùng ở thành phố này, tuy rằng học khác trường, nhưng đều là những sinh viên ưu tú, hai người một người là công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc, một người diện mạo soái khí tuấn dật, tình cảm của hai người tốt đến làm người khác ghen tị, thời điểm đó được gọi là một đôi thần tiên quyến lữ.

Mà khi đó Sở Tây Nam ôn nhuận như ngọc, tính cách lại tốt, giáo dưỡng càng không cần phải nói, thế cho nên sau khi tốt nghiệp cậu ta lựa chọn tiền tài mà từ bỏ Kỳ Lẫm mới làm hắn thống khổ như vậy, sau đó cậu ta chuyển công tác tới thành phố khác, Kỳ Lẫm vẫn ở đây làm việc và quen biết với những nam nhân này.

Hắn không biết hơn ba năm nay Sở Tây Nam đã trải qua những gì, mà người trước mắt này lại có chút cuồng loạn, ngôn ngữ chanh chua khó nghe vũ nhục Thẩm Nhất Phàm, giáo dưỡng lúc trước đã không thấy bóng dáng, Sở Tây Nam da mặt mỏng Ngày xưa cũng không còn tồn tại nữa.

“Nhất định là mày câu dẫn anh ấy đúng hay không?”

“Ngày đó tại sao mày lại đi bên cạnh anh ấy?”

“Còn có mặt mũi làm thầy người khác sao?”

Cậu ta ăn nói chói tai khó nghe, Thẩm Nhất Phàm là người nổi tiếng trong trường, sinh viên ở đây không ai là không biết. Không bất ngờ khi Sở Tây Nam nói xong, người xung quanh liền kinh hãi rớt cằm.

Mà Thẩm Nhất Phàm vốn là người không giỏi tranh luận, huống chi người trước mắt này hùng hổ doạ người ngôn từ vũ nhục làm y nói không nên lời, nhớ ngày đó người đàn ông gặp được trong quán bar kia làm y nhớ mãi không quên, vả lại hắn còn hôn y. Thế nên y cũng hết đường chối cãi, nhưng có trời biết ngày cả tên người kia là gì y còn không biết.

“Cậu, cậu ngậm máu phun người!”

Thẩm Nhất Phàm tức giận đến nói không ra lời, sinh viên bu lại chung quanh càng ngày càng nhiều, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận quanh y, làm thân thể y không nhịn được run lên nhè nhẹ.

“Sở Tây Nam cậu đang làm gì?!”

Đúng lúc này, liền giống như ngày đó trong quán bar, ở thời điểm y đang tuyệt vọng, nam nhân kia xuất hiện, là tiếng nói quen thuộc này.

Kỳ Lẫm thật sự nhìn không được nữa, hắn không rõ đến tột cùng vì lý do gì mà Sở Tây Nam lại chạy đến đây làm khó xử Thẩm Nhất Phàm, chẳng lẽ chỉ vì ngày đó Thẩm Nhất Phàm đi theo bên người mình? Nếu vậy thì cậu ta cũng thật là thông quảng đại, tìm không thấy hắn liền tới làm khó Thẩm Nhất Phàm.

Nghe được thanh âm của Kỳ Lẫm, Sở Tây Nam quả nhiên cứng đờ, nhưng giây tiếp theo liền biến thành kinh hỉ.

“Lẫm, anh quả nhiên ở chỗ này.”

Kỳ Lẫm mày nhăn lại, thân hình cao lớn đi xuyên qua đám người, vừa vặn đứng phía trước Thẩm Nhất Phàm ngăn trở tầm mắt của Sở Tây Nam, một bộ tư thế bảo hộ.

“Cậu rốt cuộc đang làm cái gì?” Kỳ Lẫm không kiên nhẫn nói.

“Lẫm em chỉ là muốn tìm anh, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy, quán bar cũng không ai cho em cách liên hệ, cho nên em đành đến đây.”

Giờ phút này Sở Tây Nam hèn mọn mà cẩn thận, giống những người hèn mọn theo đuổi Kỳ Lẫm, nhưng mà cậu ta làm vậy chỉ càng hủy hoại hình tường tốt đẹp nhất ở đáy lòng Kỳ Lẫm, hơn nữa lại làm Kỳ Lẫm cảm thấy ghê tởm.

“Tìm tôi có chuyện gì, nói đi.”

“Em, em chỉ là nhớ anh.” Bộ dáng Sở Tây Nam bi thương.

“Đủ rồi.” Kỳ Lẫm cảm thấy phiền, phất tay : “Cậu làm bộ mặt ghê tởm này là muốn làm gì? Tự mình ghê tởm còn chưa đủ sao? Lại tìm tôi mà thể hiện ra?”

Kỳ Lẫm không chút nào lưu tình, từng câu từng chữ như con dao đam thẳng vào tim Sở Tây Nam, sắc mặt Sở Tây Nam trắng bệch không có huyết sắc, mặt đầy bi thương không dám tin.

Chung quanh sinh viên vây xem cũng bừng tỉnh đại ngộ. Bọn họ vừa xem một màn này đã có thể suy diễn ra một vở tuồng gồm ba nam nhân yêu hận đan xen. Nói rõ ra là Thẩm giáo sư của bọn họ đoạt đàn ông của người khác, hiện tại bị người ta tìm tới cửa, mà vị soái ca cao lớn này là đối tượng tranh đoạt của hai người?

“Tôi nhớ rõ lúc trước chúng ta đã nói được rõ ràng, cậu quên rồi sao? Hơn nữa lúc đó là cậu tự mình lựa chọn, hiện tại làm ra sắc mặt này cho ai xem?”

Bộ dáng Sở Tây Nam lung lay sắp đổ, bắt đầu cuồng loạn lên: “Em hối hận không được sao! Em hối hận rồi!”

“Là em sai, em sai rồi, em lúc trước không nên rời khỏi anh hu hu, rời đi anh em mới biết mình yêu anh bao nhiêu, em không thể rời xa anh được, anh tha thứ cho em có được không?”

Sở Tây Nam khóc lóc bổ nhào vào Kỳ Lẫm, không nghĩ tới Kỳ Lẫm không chút khách khí đẩy ra: “Không thể.”

Không nói tới hắn đã không yêu, cho dù còn thì thế nào? Thương tổn tạo thành một câu nói hối hận rồi liền xong sao? Thời gian có thể quay lại sao? Coi như không có chuyện gì sao?

Không có khả năng, huống chi, hắn đã sớm không còn yêu cậu ta nữa.

Kỳ Lẫm sắc mặt âm trầm đẩy Sở Tây Nam ra, định bỏ đi, nhưng vừa mới đi hai bước liền thấy mấy chục đôi mắt đang vây xem Thẩm Nhất Phàm, liền xoay người thô bạo túm tay Thẩm Nhất Phàm đi ra.

“Ôi trời! Một soái ca a a! Là bạn trai của giáo sư Thẩm thật sao?”

“Còn không phải đây là bạn trai cũ tới kiếm chuyện với bạn trai hiện tại à?”

“Giáo sư Thẩm của chúng ta được anh hùng cứu mỹ nhân a.”

Nhóm tiểu nữ sinh vây xem hâm mộ không thôi, căn bản không ai quan tâm tới Sở Tây Nam đang phẫn nộ.

Đương nhiên, Kỳ Lẫm càng không quan tâm, chỉ là lúc rời đi không quay đầu lại mà lưu một câu cảnh cáo.

“Không cần lại đến làm phiền tôi, cũng không được đánh ý đồ với người bên cạnh tôi.”

Hắn chỉ là nhàn nhã sinh sống, nhưng không phải người vô năng, nếu thật sự chọc đến hắn thì phải trả giá đắt.

Sở Tây Nam cả người run lên, cuối cùng chỉ có thể cắn răng trơ mắt nhìn Kỳ Lẫm lôi kéo Thẩm Nhất Phàm rời đi.

“Lên xe!” Kỳ Lẫm đem người kéo đến bên cạnh xe liền buông ra, mặt âm trầm mở ra cửa xe, lại mặc kệ phản ứng của Thẩm Nhất Phàm.

Thẩm Nhất Phàm chần chờ một chút, cuối cùng lựa chọn ngồi ghế sau, rốt cuộc lấy quan hệ của bọn họ, ngồi vào ghế phó lái có chút không thích hợp.

Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi kéo ra cửa xe trong nháy mắt y liền ngây ngẩn cả người, có thể nói là hoá ngốc rồi.

Ập vào trước mặt Thẩm Nhất Phàm là một hơi thở khiến cho người khác mặt đỏ tai hồng, y đã 32 tuổi nên cũng biết được loại hơi thở này là gì, huống chi, trong xe còn có một người thân thể nữa che nữa lộ, nhưng y vẫn nhìn được rõ ràng dấu vết trên người cậu ấy, thân thể da^ʍ mĩ muốn mệnh.

“Thẩm, Thẩm giáo sư.” Mỗi một tế bào trên người Tô Nhiên đều tràn ngập xấu hổ, không chỉ có mặt mà cả thân thể đều hồng thấu, cậu hiện tại như không chỗ dung thân, hận không có chỗ nào để chui vào.

Trời biết tại sao cậu lại gặp giáo sư trong trường hợp này, giáo sư Thẩm lại còn là người quen của Kỳ Lẫm, còn muốn lên xe của Kỳ Lẫm vào lúc này.

Thẩm Nhất Phàm khóe miệng trừu trừu, y cũng xấu hổ không ít, đây là học sinh ưu tú nhất của trường bọn họ, nhân vật phong vân này hôm nay đánh đổ nhân thiết (thiết lập nhân cách) còn chưa nói, mấu chốt là cậu lại cùng người đàn ông mà y nhớ mãi không quên kia làm chuyện như vậy, y lại còn muốn cùng cậu chung một xe.

Chuyện này quá xấu hổ, nhưng vấn đề là, mặt dù hoàn cảnh hiện tại xấu hổ không thôi, y cũng không muốn rời đi, không muốn từ bỏ cơ hội gần gũi với người kia.

Cho nên, chỉ hơi do dự, Thẩm Nhất Phàm vẫn quyết định đi vào.

Kỳ Lẫm đang bực bội trong người nên cũng lười quản, không để ý hai người kia trực tiếp tăng tốc lái xe về biệt thự của chính mình.

Toàn bộ hành trình không nói một lời, tốc độ xe lại kinh người, không biết còn tưởng rằng hắn đang đua xe.

Trong xe một thầy một trò cũng xấu hổ không nói một lời, đồng thời kinh hồn bạc vía với tốc độ chạy xe của Kỳ Lẫm.

Cũng may một đường về nhà này làm cơn bực tức của Kỳ Lẫm tiêu tan không ít, còn hai người phía sau nhìn đến biệt thự độc lập xa hoa của Kỳ Lẫm nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Không chỉ kinh ngạc về điều kiện sinh hoạt của Kỳ Lẫm mà trên hết là không ngờ rằng Kỳ Lẫm lại đưa họ về nhà riêng của hắn.

Thẩm Nhất Phàm thì có thể không biết, nhưng Tô Nhiên là người bỏ ra thời gian rất lâu để điều tra Kỳ Lẫm nên rất rõ ràng, trừ bỏ yêu cầu nhiều đối với khách nhân, với có mị lực làm người điên cuồng như thế nào thì toàn bộ không có thông tin gì khác, nghe nói thân phận của hắn rất thần bí, chưa bao giờ đặt ai trong lòng, không phải khách quen thì không thể tới gần hắn.

Tô Nhiên có chút kích động, cậu vậy mà đến được nhà của Kỳ Lẫm, cậu cảm thấy rất may mắn khi lúc nãy đã kiên định đuổi theo Kỳ Lẫm.

Trên thực tế, Kỳ Lẫm cũng có chút kinh ngạc với chính mình, ở nơi này suốt ba năm qua trừ bỏ Hoa ca hắn cũng không có bất kì bạn bè nào, bạn bè xã giao cũng không có, nên nhà hắn càng không có bất luận kẻ nào đặt chân đến, thậm chí Hoa ca cũng không biết.

Không nghĩ tới vừa rồi trong cơn tức giận hắn lại đêm hai người này về nhà, nói chung chắc là bị Sở Tây Nam làm ảnh hưởng.

Đáy lòng bực bội, đau xót bị cưỡng chế vùi lấp, những hình ảnh tốt đẹp khắc cốt ghi tâm ngày xưa trồi lên mặt nước.

Chung quy, hắn cũng chỉ là một người cô độc.

Kỳ Lẫm lắc lắc đầu, thôi, mang về thì cũng đã mang về rồi, dù sao cũng là hai người này cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.

“Xuống xe đi.”

Kỳ Lẫm đã hồi phục thần sắc, một bộ dáng bất cần đời, ánh mắt tùy ý nhưng mang tính xâm lược, đặc biệt lúc này lại có vài phần ngã ngớn hài hước.

Người trong xe đã xấu hổ càng thêm cứng đờ, nhất là Tô Nhiên đang trần như nhộng, do do dự dự không biết có nên xuống hay không?

Nếu lúc này chỉ có mình Kỳ Lẫm cậu sẽ xuống xe bình thường, loại cảm giác bị thị gian này làm thân thể cậu càng thêm hưng phấn. Nhưng mấu chốt ở đây còn có thêm một người nữa, lại còn là một người quen, sau này vẫn phải thường xuyên gặp nhau trong trường, liền làm cậu cảm thấy vừa thẹn vừa kí©h thí©ɧ.

Kỳ Lẫm rất có hứng thú liếc mắt nhìn Thẩm Nhất Phàm một cái, y không phải người ngu ngốc, lúc mở cửa xe tất nhiên sẽ nhìn thấy tình huống gì đang diễn ra, huống chi y còn là người thông minh, nếu đã chấp nhận lên xe theo hắn tới đây, thì còn trốn tránh làm gì nữa?

“Nơi này chỉ có nhà của tôi, không có ngươi khác.” Hắn chính là một người cô đơn a, không đúng, phải là lão nhân ở ẩn trong núi mới đúng.

Tô Nhiên nghe vậy lúc này mới có chút xấu hổ lôi kéo quần áo nửa che nửa lộ xuống xe, Thẩm Nhất Phàm xấu hổ đem đầu nhìn về hướng khác, Kỳ Lẫm lại không kiêng nể gì nhìn chằm chằm cậu.

Thân hình thon dài, quần áo nửa che nửa lộ lại có chút giấu đầu lòi đuôi, bởi vì cảm thấy thẹn mà hơi hơi cúi đầu, phía sau lưng không che chắn được nên bị nhìn không sót thứ gì.

Sau lưng trắng nõn, vòng eo tinh tế gợi cảm, mông còn có chút hồng nhuận vểnh lên, chân dài trần trụi đạp lên sàn nhà sạch sẽ thoải mái.

Mà khe mông giữa háng kia, rõ ràng còn dấu vết vừa bị chà đạp qua, một đường đi này cậu đều căng chặc cơ thể, gắt gao kẹp chặc mông, lơi lỏng một cái liền có thể làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong chảy ra.Kỳ Lẫm ánh mắt ám ám, có lẽ dẫn cậu trở về là đúng, gần đây du͙© vọиɠ thật là cường đại.

———