Edit: Luizy Unisy
Cho Ta Chút Mặt Mũi: Mời Chúa Cứu Thế đại nhân chỉ điểm.
Ta Là Vương Tử: Mời Chúa Cứu Thế đại nhân chỉ điểm. +1.
"Ting! Chúa Cứu Thế thành công upload « Vua Hải Tặc » , « Hoàng tử tennis » ."
"Ting! Cho Ta Chút Mặt Mũi thành công download « Vua Hải Tặc » , « Hoàng tử tennis » , đạt được 2000 điểm tích lũy."
"Ting! Ta Là Vương Tử thành công download « Vua Hải Tặc » , « Hoàng tử tennis » , đạt được 2000 điểm tích lũy."
"Ting! Đội Trưởng Đội 5 thành công download « Vua Hải Tặc » , « Hoàng tử tennis » , đạt được 2000 điểm tích lũy."
. . .
Rất nhanh, tất cả thành viên trong nhóm đều download « Vua Hải Tặc » và « Hoàng tử tennis » , để cho Diệp Húc thành công đạt được 2 vạn điểm tích lũy.
Diệp Húc nhìn điểm tích lũy không ngừng tăng lên, cả khuôn mặt lại cười nở hoa.
Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: « Tử Thần » và « Ninja Hỏa Ảnh » còn chưa có xem xong, bây giờ lại thêm hai bộ Anime nữa , xem ra lại phải tiếp tục thức thâu đêm rồi.
Hồng Hướng Dương: Vừa ăn đùi gà, vừa xen Anime, quá thích!
Đội Trưởng Đội 5: Không biết đây là hai thế giới như thế nào, thật là mong đợi.
Thủ Khoa Toàn Khóa: Chờ ta xem xong « Ninja Hỏa Ảnh » , lại xem tiếp bộ anime khác.
Nữ Hiệp: Hì hì, lại có Anime để xem. [Vui vẻ. jpg].
Ta Muốn Làm Hokage: Ta sẽ là người thứ nhất xem xong tất cả Anime!
Hinamori Amu và Hoa Đà không nói gì, nhưng, bọn họ xem Anime còn chuyên chú hơn bất cứ ai.
Nữ Hiệp: Đúng rồi, Chúa Cứu Thế đại ca ca, ngươi cũng upload Anime về thế giới của chúng ta đi, [đáng yêu. Jpg.]
Diệp Húc thấy vậy thì hơi sửng sốt.
Hồi lâu, hắn mới phát ra tin tức.
Chúa Cứu Thế: Thế giới các ngươi không có anime.
Nữ Hiệp: [Khóc lớn. Jpg.] Chúa Cứu Thế đại ca ca bắt nạt Tương Nhi, người khác đều có Anime, mỗi ta không có. [Khóc lớn. Jpg.]
Chúa Cứu Thế: Tương Nhi ngoan. Thật ra thì, Anime cũng không có gì đẹp, hơn nữa, còn có rất nhiều thế giới cũng không có Anime.
Diệp Húc phát xong tin tức, đôi mắt chợt nhìn về phía que cay được đặt ở trên bàn.
Chúa Cứu Thế: Tương Nhi đừng khóc, cầm cái que cay này ăn đi.
Ngay tại lúc đó, hắn gửi một cái bao lì xì chuyên chúc cho Nữ Hiệp.
. . .
Quách phủ.
Quách Tương nằm ở trên giường, cầm trong tay một bọc que cay, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Sau đó, đặt ở trên lỗ mũi hít hà.
Cuối cùng, khẩn cấp bỏ vào trong miệng.
Ngay sau đó, trên mặt Quách Tương hiện đầy nụ cười, nói: "Cái đồ vật gọi là que cay này ăn ngon thật, sau này phải nghĩ biện pháp kiếm một ít từ thế gới của Diệp Húc đại ca ca mới được, hì hì."
. . .
Sau khi mọi người download « Vua Hải Tặc » và « Hoàng tử tennis » xong, nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên dần dần yên tĩnh lại.
Mà Diệp Húc thì tập trung sự chú ý ở trên « Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng » , « sách kinh nghiệm Haoshoku Haki » và « sách kinh nghiệm tennis » .
"Ting! Có thể sử dụng 1000 điểm tích lũy tiến hành cường hóa « Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng » lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, « Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng » trở thành « Thiên Địa Đồng Bi Chưởng » , đồng thời trừ đi hạn chế về nội lực."
"Ting! Có thể sử dụng 2000 điểm tích lũy tiến hành cường hóa « sách kinh nghiệm Haoshoku Haki » lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, « sách kinh nghiệm Haoshoku Haki » trở thành « sách kinh nghiệm Bá Đế Sắc Bá Khí » , đồng thời tiêu trừ hạn chế huyết thống."
"Ting! Có thể sử dụng 1000 điểm tích lũy tiến hành cường hóa « sách kinh nghiệm tennis » lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, « sách kinh nghiệm tennis » trở thành « tennis thần kỹ » , đồng thời tăng cường khả năng phán đoán và độ thuần thục về tennis."
Cường hóa!
Toàn bộ cường hóa!
"Ting! Cường hóa thành công."
"Có sử dụng « Thiên Địa Đồng Bi Chưởng » , « sách kinh nghiệm Bá Đế Sắc Bá Khí » và « tennis thần kỹ » hay không ?"
Diệp Húc mới vừa muốn xác định, liền ý thức được cái gì đó, vội lấy ra Huyễn Thế Kiếm, bao phủ phạm vi hơn mười dặm ở trong ảo giác.
Lúc này mới lại dồn sự chú ý vào nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.
"Có!"
"Có sử dụng Thiên Đạo Chi Quang tăng nhanh tốc độ tìm hiểu hay không? Admin nhóm chat được ưu đãi 100 điểm tích lũy mỗi phút đồng hồ."
"Có!"
Một lát sau, một đạo tử mang phóng lên cao, cũng vặn vẹo, ngưng tụ trên không trung.
Thay đổi bất ngờ, sấm sét vang dội!
Cuối cùng, tử mang đầy trời, tạo thành một pho tượng đế vương tối cao che khuất bầu trời.
Khí phách vô song, trấn áp đương đại!
Đế vương giận dữ, máu chảy ngàn dặm!
Bất luận kẻ nào ở trước mặt vị đế vương này, đều phải bò lổm ngổm dưới mặt đất, không sinh ra chút lực lượng nào để ngăn cản.
Đây là một loại sợ hãi đến từ linh hồn và sâu trong nội tâm.
Ngay tại lúc đó, một luồng tinh quang xuất hiện ở không trung, cũng dần dần ngưng tụ thành một pho tượng chàng trai lộ sắc mặt buồn bã.
Chàng trai khẽ than, sau đó rêи ɾỉ, như muốn khóc.
Diệp Húc cầm tay thành quả đấm, cảm thụ được lực lượng mạnh mẽ tích chứa trong« sách kinh nghiệm Bá Đế Sắc Bá Khí » và « Thiên Địa Đồng Bi Chưởng » , khóe miệng khẽ câu lên.
Theo cánh tay vung lên, thiên địa lại khôi phục dáng vẻ trước kia.
Hắn thấp giọng quát nói: "Phá tan đi, Huyễn Thế Kiếm!"
Lúc này, Diệp Húc chú ý tới nơi xa trên đường phố, mẹ hắn dùng hai cái tay xách túi lớn túi nhỏ, hết sức khó khăn đi về nhà.
Vì thế, hắn vội đuổi tới.
"Mẹ, con tới giúp mẹ. " Diệp Húc nói.
"Ừ! Con đem mấy cái này về trước, ta còn phải tới siêu thị Nhuận Phát một chuyến nữa, hôm nay là ngày giảm giá, mẹ phải tranh thủ mua nhiều nhiều mới được."
Vạn Vân đưa đò cho Diệp Húc xong, liền nhanh chóng xoay người đi khỏi.
Bộ dáng kia, như thể nếu đi chậm, đồ sẽ bị người ta đoạt hết vậy.
Diệp Húc nhìn bóng lưng mẹ mình dần dần đi xa, nhất thời có phần bất đắc dĩ, cũng có chút đau lòng.
Thấp giọng lẩm bẩm nói: "Phải nhanh nhanh đổi vàng thành tiền, thì mẹ sẽ không cần khổ cực như vậy nữa."
Nói làm liền làm.
Diệp Húc đem đồ để về nhà xong, liền đeo một cái mặt nạ vàng trực tiếp ra cửa.
Châu báu Vương Phúc là một trong những công ty châu báu lớn nhất Hán thị, rất uy tín, trang sức ở đây cũng rất đẹp nên mọi người rất được tin tưởng.
Mà tiệm châu báu Vương Phúc ở đường Càn Khôn, chính là của hàng lớn nhất của châu báu Vương Phúc ở Hán thị, nơi này bán rất nhiều loại trang sức rất tinh xảo và quý giá.
"Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi ngài muốn mua gì?"
Diệp Húc vừa đi vào châu báu Vương Phúc, liền có nhân viên mỉm cười hỏi han.
"Gọi quản lý của hàng ra tôi gặp, tôi có mối làm ăn lớn muốn nói với hắn. " Diệp Húc không bị mê hoặc dáng vẻ ngọt ngào của cô ta, cất cao giọng nói.
Ngay tại lúc đó, một luồng khí thế vượt xa người thường, chậm rãi khuếch tán, làm cho người ta không dám khinh thị.
Cô nhân viên cũng coi nhưlà có một chút nhãn lực, được gặp không ít người quyền quý, biết rằng cái cậu thanh niên chưa tới hai mươi tuổi kia không hè tầm thường.
Vì thế, cô ta vội nói: "Xin hỏi tiên sinh họ gì?"
"Tôi họ Diệp."
"Vâng, xin Diệp tiên sinh chờ một chút."
Không bao lâu, một chàng trai mặc âu phục, mang mắt kiếng gọng vàng, khí chất nhìn qua có phần nho nhã, theo cô nhân viên kia đi tới trước mặt Diệp Húc.
Đầu tiên là chàng trai kia âm thầm liếc mắt đánh giá Diệp Húc một cái, rồi sau đó hỏi: "Diệp tiên sinh, chào ngài, tôi là phó quản lý Trương Thuần của cửa hàng châu báu Vương Phúc chi nhánh Càn Khôn, không biết có gì có thể giúp ngài đây?"
Diệp Húc lắc lắc đầu nói: "Phó quản lý? Gọi quản lý của các anh tới đây nói chuyện với tôi đi, việc buôn bán của tôi anh không làm chủ được."
Lại là một luồng khí thế mạnh mẽ phát ra, khiến cho trong lòng Trương Thuần kinh hãi.
Trên thực tế, lúc Trương Thuần thấy Diệp Húc chỉ chưa đầy 20 tuổi, trong lòng hắn có chút trách cứ cô nhân viên đã gọi hắn tới.
Mà lúc này, hắn đâu còn tâm trạng để mà trách cứ?
Mặc dù Diệp Húc ăn mặc bình thường, thậm chí, có thể nói là có phần keo kiệt.
Nhưng, Trương Thuần hiểu được hắn tuyệt đối không phải là người bình thường.