Chương 21: Dương Quá, Hái Mặt Nạ Của Ngươi Xuống Đi!

Editor: Luizy Unisy

Nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Hồng Hướng Dương: Ta không biết dùng cái từ ngữ gì để hình dung Shanks đại lão, chỉ có thể dùng một câu mẹ kiếp!

Ta Muốn Làm Hokage: Mẹ kiếp!

Thủ Khoa Toàn Khóa: Mẹ kiếp! +1.

Ta Là Vương Tử: Mẹ kiếp! +2.

Hoa Đà: Mẹ kiếp! +3.

Đội Trưởng Đội 5: Mẹ kiếp! +4.

Đội Trưởng Đội 5: Lấy lực lượng một người, trấn áp mười vạn đại quân, thật muốn đọ vài chiêu với Shanks.

Hồng Hướng Dương: Aizen, ngươi muốn khiêu chiến với cao thủ sao? Nếu là như vậy, có thể suy nghĩ tới việc so chiêu với Chúa Cứu Thế đại nhân.

Chúa Cứu Thế: Hả? Aizen muốn so chiêu cùng ta sao? Tốt, nếu như lần sau cùng nhau thi hành nhiệm vụ, ta có thể suy nghĩ một chút.

Đội Trưởng Đội 5: ...

...

"Vụt!"

Theo một trận gió mát từ xa thổi qua, đám người Quách Tĩnh mới khôi phục một tia thần trí.

Dù là như thế, ánh mắt của họ khi nhìn về phía Shanks, vẫn vô cùng thảng thốt.

Mà Diệp Húc thì quét ánh mắt về phía đám người Quách Tĩnh.

Suy cho cùng, những người này đều là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.

Diệp Húc phát hiện đám người Quách Tĩnh trước mặt, so với trong phim truyền hình càng thêm oai hùng, làm cho người ta có một loại cảm giác không giận tự uy.

Chẳng qua, thế này vẫn quá bình thường.

Dù thế nào, phim truyền hình diễn hay hơn nữa, cũng chỉ là diễn viên, là người bình thường.

Mà những người trước mặt này, xông xáo nhiều năm ở trên giang hồ, liền luyện ra một thân võ công tuyệt đỉnh.

Những thứ này... căn bản không phải là dựa vào kỹ thuật diễn là có thể hoàn toàn biểu hiện ra.

Hồi lâu, Diệp Húc mới nói: "Dựa theo như lời cái tướng sĩ kim giáp kia nói, Tân Khách chính là thủ lĩnh quân Mông Cổ rồi.

Tân Khách hao tốn khí lực lớn như thế, tới tiến công Tương Dương, chỉ sợ sẽ không dễ dàng dừng tay.

Chúng ta chia làm hai tuyến.

Shanks, Tần Thủy Hoàng, Tương Nhi, các ngươi ở lại Tương Dương, để ngừa quân Mông Cổ quyển đột kích.

Mà ta thì sẽ đi gϊếŧ Tân Khách.

Nếu như biến cố phát sinh, cứ cầu viện ở trong nhóm."

Quách Tương lập tức mở đầu nói: "Shanks ca ca thực lực cường đại, hắn ở lại trấn thủ Tương Dương là được rồi.

Tương Nhi muốn đi cùng Diệp Húc đại ca ca."

Có mỹ nữ đáng yêu như thế làm bạn, Diệp Húc sao có thể từ chối?

Thế là hắn liền gật đầu.



Quách Tương cao hứng ôm cánh tay Diệp Húc, vẻ mặt tươi cười nói với Quách Tĩnh: "Cha, con cùng Diệp Húc đại ca ca ra khỏi thành đây.

Cha cũng không cần lo lắng cho bọn con đâu.

Bởi vì võ công của Diệp Húc đại ca ca, còn lợi hại hơn cả Shanks ca ca."

Quách Tĩnh nghe nói thế, không khỏi hút ngược một miệng khí lạnh.

Hắn mới vừa tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Shanks, lấy lực lượng một người, trấn áp mười vạn đại quân Mông Cổ.

Quả thực... Chính là tồn tại cấp bậc thần tiên!

Cái tên Diệp Húc này nhìn qua còn trẻ tuổi, thế mà còn mạnh hơn cả hắn!

Trên giang hồ xuất hiện tồn tại bực này từ khi nào vậy?

Mà Tương Nhi biết bọn họ từ lúc nào?

Quách Tĩnh không khỏi hồi tưởng lại lời Quách Tương đã nói trước đó không lâu.

"Cha, cha không cần lo lắng, bằng hữu của con sẽ tới nhanh thôi, có bọn họ hỗ trợ, nhất định có thể bảo vệ cho thành Tương Dương."

Khó trách lúc ấy Quách Tương lại nói ra lời kiên định như thế.

Có bọn họ hỗ trợ, đâu chỉ là có thể bảo vệ cho thành Tương Dương?

Cho dù là tiêu diệt hết tất cả Mông Cổ Thát Lỗ, căn bản cũng không phải là nói chơi a.

Diệp Húc nói: "Tương Nhi, ôm chặt ta."

Mặt Quách Tương đỏ bừng trong nháy mắt, thấp giọng nói: "Diệp Húc đại ca ca, dù sao, dù sao... cũng phải chờ chúng ta đi xa rồi thì mới ôm được, cha mẹ của ta còn ở bên cạnh mà."

Quách Tương nói thì nói như thế, chẳng qua, động tác của nàng lại một chút cũng không chậm, cả người giống như là bạch tuộc, bám thật chặt lên người Diệp Húc.

Mặc dù Quách Tương còn nhỏ tuổi, nhưng...

Diệp Húc hắng giọng một cái, nói: "Ta nói là ôm lấy ta từ phía sau."

"À? " Quách Tương có phần nghi ngờ, tiện đà lưu luyến không rời, từ phía sau ôm lấy Diệp Húc.

"Tương Nhi, ngươi muốn bay không? " Diệp Húc cười hỏi.

Quách Tương không chút do dự nói: "Muốn."

"Tốt, vậy ngươi ôm chặt ta. " Diệp Húc nói.

Vừa dứt lời, lòng bàn chân Diệp Húc xuất hiện một thanh cự kiếm.

Ngay sau đó, hai người Diệp Húc và Quách Tương giống như sao băng, lao thẳng lên viễn không.

"Ta bay lên rồi! " Quách Tương cao hứng reo hò.

Tất cả đám người Quách Tĩnh đứng dưới mặt đất đều há hốc mồm, nhìn Diệp Húc và Quách Tương ngự kiếm mà đi, trong lòng chỉ có một từ: Thần tiên!

Nhìn dãy núi liên miên phía trước, xuyên qua tầng mây dầy đặc...

Quách Tương không nhịn được lần nữa cao giọng kêu to: "Ta bay lên rồi!"

Một lát sau, Diệp Húc mới chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Quách Tương vẫn hưng phấn không thôi nói: "Diệp Húc đại ca ca, ngươi lại có thể bay, thật là quá tuyệt vời!"

Diệp Húc cười nói: "Ngươi kiếm nhiều nhiều điểm tích phân, sau này cũng có thể làm được."

Diệp Húc mặt ngoài dễ dàng, trên thực tế lại hơi thấy mệt.



Bởi vì, năng lượng vốn có của hắn, thật sự có hạn.

Thế nên, hứn âm thầm sử dụng Thiên Đạo Chi Quang, nhanh chóng khôi phục.

Trong lòng thầm than một tiếng: Quả nhiên, muốn thể hiện ở trước mặt mỹ nữ, là phải trả giá thật nhiều.

Đồng thời, hắn hướng ánh mắt vào nơi cách đó không xa, có một chàng trai hai bên tóc mai trắng bạc, đeo mặt nạ, một tay bị cụt, bên cạnh hắn là một con đại điêu.

Quách Tương nhìn lại theo, không khỏi dò hỏi: "Đại điêu? Cụt tay? Hắn sẽ không phải là Thần Điêu đại hiệp chứ?"

Dương Quá đáp: "Chẳng qua là được người trong giang hồ cất nhắc mà thôi."

Diệp Húc thản nhiên nói: "Đây cũng không phải là cất nhắc... chỉ là không biết ngươi có thể cho ta nhìn mặt ngươi không?"

Khó khăn lắm mới tới được nơi này, hiển nhiên hắn muốn tận mắt trông thấy nhân vật chính của « Thần Điêu Hiệp Lữ » rồi.

Dương Quá lắc đầu nói: "Xin lỗi, ta không thích tháo mặt nạ xuống."

Diệp Húc dễ dàng nói: "Nếu như ta nói, ta có thể giúp ngươi tìm được Tiểu Long Nữ thì sao? Dương Quá."

"Cái gì? Ngươi có thể tìm được Tiểu Long Nữ? " Dương Quá kích động nói.

"Đúng vậy!" Diệp Húc trả lời.

"Hắn là Dương Quá? " Quách Tương hơi sững sờ.

Bởi vì, Quách Tương nhớ được rõ ràng, rằng lúc nàng mới vừa gia nhập nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên, Chúa Cứu Thế đã nói, nàng yêu Dương Quá rất si tình.

Thậm chí, vì gặp hắn được một lần, mà đi qua muôn sông nghìn núi suốt mấy chục năm.

Cuối cùng, cô độc u sầu, xuất gia làm ni cô.

Dương Quá cố gắng kềm chế kích động trong lòng, nói: "Nếu như có thể giúp ta tìm được Tiểu Long Nữ, đừng nói tháo mặt nạ xuống rồi, có bắt ta làm chuyện khó khăn hơn cũng không hề gì?"

Dương Quá nói xong, hắn liền trực tiếp lấy mặt nạ xuống.

Lập tức, một khuôn mặt tang thương, kiên nghị, lún phún râu xuất hiện ở trước mắt Diệp Húc và Quách Tương.

Lúc này Quách Tương bắt đầu chê bai: "Vừa già vừa xấu, ngay cả một phần mười của Diệp Húc đại ca ca, không, một phần trăm sự đẹp trai của Diệp Húc đại ca cũng không bằng."

Diệp Húc gật đầu công nhận.

Dương Quá hiện giờ, mặc dù cũng coi như là đẹp trai, nhưng so với Dương Quá trong phim truyền hình vẫn có vẻ không bằng.

Càng đừng bàn tới chuyện so sánh với mình.

Dương Quá hôm nay một lòng muốn biết Tiểu Long Nữ ở đâu, cũng không quá mức để ý tới lời hai người nói.

Hắn vội hỏi: "Bây giờ có thể nói cho ta biết Tiểu Long Nữ ở đâu không?"

Diệp Húc hỏi ngược lại: "Đoạn Trường nhai ở phương hướng nào?"

Dương Quá tiện tay chỉ về một phía.

Diệp Húc gật đầu, rồi nói với Quách Tương: "Tương Nhi, ôm chặt ta."

Trong nháy mắt đôi mắt Quách Tương biến thành hình trăng khuyết, ôm chặt lấy Diệp Húc.

"Dương Quá, đứng vững vàng! " Diệp Húc trầm giọng quát.

Ngay sau đó, dưới chân ba người xuất hiện một thanh đại kiếm, bay vọt về phía xa.

Cái con đại điêu kia thì liều mạng vỗ cánh đuổi theo ở phía sau.

Nhưng, rất nhanh nó đã bị bỏ lại ở phía sau.