Chương 8

Trong đôi mắt xanh u ám của số 1 là các chuỗi số liệu rậm rạp, những gì anh nhìn thấy trước mặt đều được chuyển thành những chuỗi số liệu mà anh quen thuộc nhất, có thể dễ dàng phá giải.

Anh nhẹ giọng gọi một tiếng chủ nhân, nhưng không có người nào đáp lại anh.

Quý Thời Khanh đã chết rồi.

Cậu ấy chết ở trong lòng ngực anh.

Số 1 đi qua dãy hành lang dài, không để ý đến những con người đang ngủ say trong tòa nhà này.

Anh đi đến tầng hầm của trung tâm trí tuệ nhân tạo, nơi này có hàng trăm người máy bị vứt bỏ chất thành những đống xiêu xiêu vẹo vẹo, chờ đến đầu tháng sau, tất cả chúng nó đều sẽ bị xử lý như rác thải.

Theo tiếng gọi của số 1, toàn bộ những người máy ở đây đều thức tỉnh, bắt đầu vận hành, anh thành lập một vương quốc người máy của mình ở trong tầng hầm trống trải này, anh là chủ nhân duy nhất của vương quốc này, cũng là vị thần tối cao của bọn nó.

Anh dùng thời gian ngắn nhất, gửi tất cả dữ liệu đến tài khoản Tinh Võng của mọi công dân đế quốc.

Anh sẽ làm tốt hơn những gì chủ nhân đã từng hy vọng.

Anh hy vọng chủ nhân có thể nhìn thấy tất cả.

Lúc trước, từ khi Viện Nguyên Lão nhận thấy Quý Thời Khanh cố ý ngăn cản thuốc KH13 không cho nó được đưa ra thị trường, thì đã hoàn toàn giám sát tài khoản Tinh Võng và liên lạc hàng ngày của Quý Thời Khanh, cho dù có bất kỳ tin tức gì về KH13, Quý Thời Khanh đều không có cách nào để gửi ra bên ngoài.

Bọn họ không cho phép bất kỳ ai phá vỡ kế hoạch đưa KH13 ra thị trường, cũng không muốn ai ngoài Tạ gia nghiên cứu phát minh ra loại thuốc có thể giảm nhẹ bệnh di truyền.

Bây giờ Quý Thời Khanh đã chết mà thi thể của hắn cũng đã bị hỏa táng, Viện Nguyên Lão mới hoàn toàn gỡ bỏ sự giám sát đối với Quý Thời Khanh.

Bây giờ ai sẽ cảnh giác với một người máy đã bị xóa hết dữ liệu, khôi phục cài đặt gốc, không còn chủ nhân chứ?

Lúc Quý Thời Khanh bị giam giữ ở Viện Giám Sát, Tạ gia đã từng phái người bí mật cấy vào trong cơ thể hắn một thiết bị siêu nhỏ có thể làm chết người trong nháy mắt, nhưng nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ, Tạ gia sẽ không mạo hiểm mà ra tay với Quý Thời Khanh.

Vì đề phòng những người khác phát hiện ra việc bọn họ động tay động chân lên người Quý Thời Khanh, sau khi hắn chết Tạ gia cần phải lập tức hỏa táng thi thể hắn.

Chính vì vậy mà Quý Thời Khanh cũng giữ một bí mật bên trong cơ thể mình, nhiệt độ cao hàng ngàn độ C sẽ kích hoạt thiết bị cực nhỏ mà hắn giấu ở dưới da, đây là thứ mà hắn đã chuẩn bị từ sớm trước khi bắt đầu thực nghiệm Sarr.

Một khi thiết bị được kích hoạt, cho dù số 1 có bị khôi phục cài đặt gốc, hắn cũng sẽ một lần nữa lấy những số liệu đã được sao lưu từ trước, thực hiện mệnh lệnh cuối cùng của hắn.

Đây là một phần trong kế hoạch của Quý Thời Khanh.

Sử dụng bản thân như một quân cờ, dừng ở vị trí quan trọng nhất trong bàn cờ, từ đây cán cân chiến thắng cũng nghiêng về phía chính nghĩa.

Chỉ là cho đến khi sắp chết, hắn cũng không thể chắc chắn những gì mình làm có quá muộn rồi hay không.

Trong hoa viên yên tĩnh, dây leo xanh tươi quấn quanh cột đá trắng tuyết, vòng lên phía trên, những nụ hoa vàng nhạt vẫn còn chưa nở rộ đã bị những người hầu vội vàng đi ngang đưa đến bên thành hồ, trên mặt hồ phẳng lặng tạo thành những gợn sóng hình tròn.

Hoàng đế bệ hạ từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, ông mở mắt ra, lẳng lặng nhìn màn lụa trên đỉnh đầu, lại nghe thấy người hầu ở bên ngoài thì thầm to nhỏ với nhau, chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra, người hầu của ông sẽ không làm ra chuyện thất lễ như vậy.

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rất trọng đại.

Vị bệ hạ này ngồi dậy, xuống giường đi ra bên ngoài, người hầu nhìn thấy ông thì hoảng sợ, bọn họ vội vàng khụy gối hành lễ, trong miệng không ngừng xin lỗi.

Hoàng đế hỏi người hầu: “Các người đang nói cái gì?”

Người hầu ngẩng đầu, dè dặt nhìn bệ hạ, rồi sau đó mới nói với ông: “Viện trưởng Quý đã qua đời.”

Hoàng đế chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh mờ mịt, ông gần như ngất xỉu.

Người hầu vội vàng bước tới, đỡ lấy vị bệ hạ này, gọi ông: “Bệ hạ? Bệ hạ?”

Trước đây không lâu, ông vẫn còn gặp nó, nói chuyện với nó kia mà, còn nghĩ đến tết năm nay sẽ gọi nó vào cung cùng ăn tết với mình, nhưng bây giờ người hầu lại nói cho ông biết, nó đã qua đời.

Hoàng đế thấp giọng hỏi: “…… Là ai gϊếŧ nó?”

Người hầu trả lời: “Viện trưởng Quý chết do bệnh di truyền.”

Hoàng đế sửng sốt một lúc lâu, giống như không tin những gì người hầu nói, ông lặp lại một lần nữa: “Bệnh di truyền?”

Người hầu gật đầu nói: “Đúng vậy, bên phía Viện Nguyên Lão đã gửi bản báo cáo xét nghiệm tử thi đến đây.”

Bên trong hoàng cung chỉ còn lại một sự tĩnh mịch, một lúc lâu sau, vị bệ hạ này tự lẩm bẩm một mình: “Nó muốn bản thảo tư tháp lợi kia là bởi vì……”

Nhưng chính ông lại không thể đưa bản thảo kia cho nó.

Người hầu không nghe rõ ông nói gì, bọn họ biết hoàng đế bệ hạ đối xử với viện trưởng Quý khác với những người khác, dường như ông ấy đã xem hắn như con của mình, nếu có khả năng, thậm chí vị bệ hạ này còn nghĩ tới trăm năm sau, sẽ cho viện trưởng Quý làm người thừa kế của mình.

Đương nhiên dân chúng sẽ không đồng ý ông làm như vậy, mà các hoàng tộc khác càng sẽ không đồng ý.

Người hầu chỉ có thể an ủi: “Bệ hạ xin hãy nén bi thương.”

Hơn ba mươi năm trước, ông đã mất đi một đứa con, hơn ba mươi năm sau, ông lại lần nữa mất đi một đứa con nữa của mình.

Hoàng đế lảo đảo lùi về phía sau một bước, ông ngồi ở trên vương tọa, thẫn thờ nhìn khoảng không trước mặt.

Người hầu đột nhiên cảm thấy vị bệ hạ này của bọn họ trong nháy mắt đã trở nên già đi rất nhiều.

Tối hôm đó, có một số phương tiện truyền thông đưa tin, quân đội đã phái người đi đến khu hoa hồng vàng để cúng viếng Quý Thời Khanh, hơn nữa là không chỉ có một quân đoàn.

Nhìn thấy tin tức này cư dân mạng vô cùng khó hiểu, Quý Thời Khanh làm một viện trưởng viện nghiên cứu gen thất trách, dựa vào đâu mà có thể được quân đội đến cúng viếng.

Sau đó không lâu có người đứng ra giải thích, lúc Quý Thời Khanh vừa mới tốt nghiệp đã từng thực tập ở hành tinh đỏ, bây giờ phần lớn quan quân tướng sĩ trong năm quân đoàn lớn của đế quốc đều là bạn cũ của hắn, vị thượng tướng trẻ tuổi nhất đế quốc Lục Dĩ Hành cũng đã từng là bạn tốt với hắn.

Một người như vậy, tại sao cuối cùng lại bước lên trên con đường này chứ.

Ngày 14 tháng 12 năm 1202 ở đế quốc, rạng sáng hôm nay, tất cả công dân đế quốc có tài khoản Tinh Võng đều nhận được một phần tài liệu, kích thước của tệp tài liệu này rất lớn, nếu muốn tải xuống hoàn toàn phần tài liệu này thì phải cần ít nhất nửa giờ, mỗi một trang trong tài liệu đều được ghi chú dày đặc các từ ngữ chuyên ngành khác nhau, số liệu thực nghiệm, biểu đồ thực nghiệm, còn có hàng trăm video mô phỏng.

Rạng sáng vốn là thời gian chuẩn bị đi ngủ, khi nhìn thấy tài liệu này hầu hết mọi người đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ là khi nhìn thấy bên trong tài liệu có nhắc rất nhiều lần đến bệnh di truyền và KH13, đều theo bản năng lưu lại phần tài liệu này, chờ ngày mai khi đầu óc thanh tỉnh thì sẽ xem tài liệu này.

Nhưng mà vẫn có vô số nhà nghiên cứu gen học, dược học và rất nhiều nhân viên nghiên cứu trong nhiều lĩnh vực, thậm chí còn có những sinh viên vẫn còn đang ở ghế nhà trường vì tài liệu này mà không có cách nào đi vào giấc ngủ, suốt đêm nay bọn họ vừa khẩn trương vừa kích động xem hết phần tài liệu này từ đầu đến đuôi.

Nội dung bên trong được viết vô cùng chi tiết, như sợ người đọc sẽ có chút không hiểu, hoặc là có ý kiến bất đồng, nên hắn đã cẩn thận ghi lại hết tất cả suy nghĩ của mình, quá trình và kết quả của mình vào trong đó.

Phần đầu tiên của tài liệu được chứng minh bởi hơn một trăm số liệu thực nghiệm của tác giả, trình bày các tác dụng phụ của thuốc KH13 sắp được đưa ra thị trường, kiến nghị lập tức đình chỉ không cho thuốc đưa ra thị trường.

Ba phần cuối cùng của tài liệu là sự ra đời của một loại thuốc có thể chữa khỏi hoàn toàn các bệnh di truyền, tác giả đặt tên nó là S305.

Khi nhìn thấy chỗ này tất cả mọi người đều vui sướиɠ nhảy nhót, dựa theo giả định của tác giả, chỉ cần tiếp tục nghiên cứu, việc chữa khỏi bệnh di truyền chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng cuối cùng tác giả chỉ có thể đưa ra một giả định như thế, bởi vì nghiên cứu của hắn, thực nghiệm của hắn đã không có cách nào để có thể tiếp tục tiến hành.

Bọn họ lật đến trang cuối cùng của tài liệu, bọn họ thất tên của Quý Thời Khanh ở đây.

Vị tác giả này không còn để lại những lời gì khác.

Quý Thời Khanh.

Quý Thời Khanh.

Là Quý Thời Khanh chết cách đây không lâu, là Quý Thời Khanh bị mọi người giày xéo trên Tinh Võng mấy ngày nay.

Tất cả những người đã đọc tài liệu này từ đầu đến cuối, đều trầm tư khi nhìn thấy ba chữ này.

Dư luận cũng bắt đầu xoay chuyển tự rạng sáng nay, dùng thế như chẻ tre, nhanh chóng đánh tan sự dối trá và bịa đặt của Viện Nguyên Lão và Tạ gia.

Quý Thời Khanh, viện trưởng thứ ba của viện nghiên cứu gen đế quốc, hắn không phải kẻ xu nịnh lôi kéo bè lũ trong truyện ngắn kia, cũng phải không phải kẻ bất tài dựa vào đi cửa sau để được lên chức như bọn họ đã tưởng tượng, cũng không phải loại tiểu nhân ghen ghét người tài.

Chỉ là cho tới bây giờ, cho dù là xin lỗi hay là cảm ơn, hắn đều không thể nghe được, cũng không nhìn thấy được.

Hắn nằm trong chiếc hộp gỗ nhỏ tối tăm, an nghỉ trên núi khoa phỉ lợi an, trên phần mộ hắn được điểm tô bởi những bông hoa vàng và trắng.

Ngày mà Quý Thời Khanh được hạ táng, trên trời có mưa phùn lất phất, thành phố đang trong mùa đông cũng lộ ra vẻ yên bình hiếm thấy.

Trong cơn mưa phùn không biết khi nào mới tạnh, vô số dân chúng tự phát đi vào núi khoa phỉ lợi an, dòng người chen chúc xô đẩy, rồi khoác vai nhau, vẻ mặt bọn họ trang nghiêm và đau thương, trong lòng ngực ôm một đóa hoa hồng trắng, đến để tiễn đưa hắn.

Hoàng đế bệ hạ dẫn theo mấy chục quan quân đứng ở trước bia mộ, trong tấm ảnh trắng đen trên bia mộ, hắn vẫn đang mỉm cười.

Các quan quân cởi mũ, nắm nó ở trong tay trái, rồi đặt lên trên ngực mình, tay phải cúi chào.

“Thượng tướng Hoắc Liên, thay mặt tất cả tướng sĩ của quân đoàn 1 đế quốc, xin cúi chào ngài!”

“Thượng tướng Triệu Triệt, thay mặt tất cả tướng sĩ của quân đoàn 2 đế quốc, xin cúi chào ngài!”

“Thượng tướng Chu Cảnh Tân, thay mặt tất cả tướng sĩ của quân đoàn 3 đế quốc, xin cúi chào ngài!”

“……”

Âm thanh của bọn họ to lớn vang dội, vang vọng khắp đất trời.

Mây đen trên đỉnh đầu tan biến, ánh mặt trời trút xuống mặt đất, đế quốc sẽ nghênh đón tương lai ngày càng tươi sáng.

Bọn họ sẽ phá vỡ hết những gông cùm xiềng xích hủ bại, đổi mới chế độ lạc hậu lỗi thời, đánh bại các kẻ thù đối địch với nhân dân.

Những chuyện này có lẽ rất nhanh sẽ thành hiện thực, cũng có lẽ sẽ phải mất một thời gian rất dài.

Nhưng mặc kệ thế nào, mọi thứ đều sẽ tiếp tục, sẽ luôn có những người sẵn sàng chiến đấu vì đế quốc này, và cũng sẽ luôn có người nguyện đổ máu hy sinh vì nó.

……

Số 1 mất đi chủ nhân bắt đầu lưu lạc, anh đi qua tinh cầu xanh lam phủ đầy hoa nhung nước, đi qua nơi ở của thần một nửa đại dương một nửa sa mạc, đi qua trùng tinh đã hoang phế nhiều năm, đi tìm chủ nhân đã chết của mình.

Anh biến thành một người máy nhỏ rách nát.

Cuối cùng, anh dừng bước ở trước dải ngân hà rộng lớn, những giọt nước mắt trong suốt rơi ra khỏi mắt anh.

Anh nhìn ngân hà ở phía xa, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, hình như tôi bị hư rồi.”

“Chủ nhân, lần này tôi không thể tự sửa được, ngài nhớ phải kiểm tra cho tôi đó.”

“Chủ nhân, hình như tôi có chút nhớ ngài rồi.”

“……”

Tinh vân diễm lệ vẫn chậm rãi xoay chuyển trong không trung, nơi ánh sao đã chói lọi tỏa sáng hàng thế kỷ, không biết qua bao nhiêu năm, lại bị một hố đen nuốt chửng, như một đóa hoàng nở rộ, trong nháy mắt đã héo tàn.

“Người máy số hiệu VIS001, rất vui vì có thể phục vụ ngài.”

_________________

Thông báo nhỏ: Chuyện là mình tính up truyện sang wordpress vì một phần là do cỡ này truyenhdt.com hơi lỗi với cả một phần là có một số trang reup truyện mình mà ghi không đúng nguồn, nên mình dự định sẽ đăng lên wordpress để đặt pass, các bạn yên tâm mấy cái pass này nó dễ lắm hong có đánh đố gì đâu. Mong các bạn ủng hộ nha.