"Anh ấy ra đi như thế nào?" Quý Viễn hỏi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, giọng của anh ta đã khàn, đôi mắt anh ta đỏ bừng nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, chất vấn, "Hôm qua anh ấy vẫn còn ổn, tại sao hôm nay lại qua đời chứ?"
Người trong màn hình trả lời: "Cái chết của Quý Thời Khanh là do bệnh di truyền gây nên, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn giấy báo cáo khám nghiệm tử thi, nếu ngài có nhu cầu cần xem, một lát nữa chúng tôi sẽ gửi tới tài khoản Tinh Võng của ngài."
"Ngài còn vấn đề gì nữa không? Nếu không còn gì nữa, chúng ta có thể kết thúc cuộc trò chuyện này."
Thật ra Quý Viễn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh ta, nhưng những lời này như bị nghẹn ở họng, cuối cùng anh ta vẫn không nói gì.
Đối phương thấy Quý Viễn không nói gì nữa nên đã ngắt kết nối.
Gương mặt tái nhợt của Quý Viễn được phản chiếu trên màn hình tối đen, không còn một giọt máu.
Không lâu sau, ting ting hai tiếng, kết quả khám nghiệm tử thi của Quý Thời Khanh đã được gửi đến tài khoản Tinh Võng của Quý Viễn.
Hắn chết do bệnh di truyền, ít nhất là trên giấy khám nghiệm tử thi ghi như vậy.
Trong bản báo cáo có đính kèm một bức ảnh của hắn, hai mắt hắn khép lại, khuôn mặt an nhiên, như thể hắn chỉ là ngủ một giấc thôi vậy.
Lúc nhìn thấy bức ảnh này, cơ thể của Quý Viễn có chút lay động, giống như một con rối gỗ bị trói buộc lâu ngày đột nhiên có được sự tự do.
Bệnh di truyền, bệnh di truyền......
Khi còn nhỏ, anh ta đã từng nghe cha nói chuyện này...... với hắn, cha nói con cháu của Quý gia có khả năng sẽ mắc phải một căn bệnh di truyền đáng sợ, mà ông nội của bọn họ cũng mất vì căn bệnh này.
Lúc Quý Viễn được sinh ra thì ông nội của anh ta đã qua đời, anh ta không thấy ông nội chết đi như thế nào, cũng không biết căn bệnh di truyền đó đáng sợ như thế nào.
Khi anh ta còn nhỏ cũng từng bởi vì nghe lén được đoạn đối thoại này, mà mỗi đêm đều gặp ác mộng, lúc ấy cha còn phải chăm sóc mẹ sắp sinh, anh ta luôn lén chạy vào trong phòng Quý Thời Khanh, chui vào trong chăn hắn, ôm hắn cùng nhau ngủ.
Quý Viễn đột nhiên nhớ tới, ở một năm trước khi mình thành niên, Quý Thời Khanh từng đưa anh ta đến bệnh viện để làm kiểm tra toàn thân.
Sau đó, khi Quý Dục 18 tuổi bước vào thời kỳ phản nghịch cũng bị Quý Thời Khanh dùng thái độ cứng rắn đưa tới bệnh viện làm kiểm tra.
Bọn họ đều đã quên căn bệnh di truyền này.
Tại sao lại quên mất nó chứ?
Bông tuyết trắng bay lất phất trong cơn gió mạnh, dòng người đông đúc cuối cùng cũng dần tản ra, không khí lạnh lẽo phả vào trên mặt, Lục Dĩ Hành đứng ở phía sau hỏi anh ta: "Anh ta vừa nói gì? Tôi nghe thấy anh ta nói, Quý Thời Khanh......"
Câu kế tiếp Lục Dĩ Hành lại nói không nên lời, nói ra chẳng khác nào một lời nguyền rủa.
"Anh ấy đã qua đời." Quý Viễn nói, giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh.
Lục Dĩ Hành cao giọng nói: "Sao có thể? Tôi...... Hai ngày trước tôi còn nhìn thấy cậu ấy mà."
Quý Viễn nói: "Đúng vậy, sao có thể chứ?"
Âm thanh của anh ta khô khốc, run rẩy, đến bây giờ vẫn không muốn tin vào điều đó.
"Tôi phải đi xem anh ấy." Anh ta nói.
Tạ Vân Bạch vươn tay giữ chặt Quý Viễn, nói với anh ta: "Bây giờ cảm xúc của anh rất không ổn định, em cùng anh trở về."
Quý Viễn rút tay của mình ra khỏi tay của Tạ Vân Bạch, anh ta nói: "Không cần."
Anh ta nghĩ, người kia hẳn là cũng không muốn nhìn thấy mình mang theo Tạ Vân Bạch trở về.
Lúc hắn còn sống anh ta luôn đối nghịch với hắn, nhưng bây giờ hắn đã chết, Quý Viễn nghĩ mình vẫn là không nên vào giờ phút này mà vẫn còn chọc hắn tức giận.
Trong cổ họng của anh ta như bị đổ đầy đá, Tạ Vân Bạch rút tay lại, vừa muốn mở miệng an ủi, nhưng lại không biết mình nên nói gì.
Lục Dĩ Hành đi lên phía trước: "Tôi đến tiễn cậu ấy."
Sau khi Quý Viễn và Lục Dĩ Hành rời đi, Tạ Vân Bạch lấy ra thiết bị liên lạc, có chút do dự, liên lạc với Tạ gia.
Bên trong phi hạm chìm vào trong sự trầm mặc, mặt trời dần lặn, ngọn lửa cháy bỏng như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ cuối cùng cũng bị dập tắt, trên bầu trời đêm có vô số ngôi sao treo lơ lửng, Lục Dĩ Hành nói: "...... Có lẽ, đây không phải là thật sự."
Nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, không có người nào dám lấy chuyện này ra đùa giỡn với Quý Viễn.
Lục Dĩ Hành lại tăng tốc độ của phi hạm, trong sự hoảng hốt anh ta giống như được trở lại hành tinh đỏ, lúc ấy bọn họ ở nơi đó cùng nhau chiến đấu với Trùng tộc, hàng nghìn hàng vạn thi thể của Trùng tộc rơi như mưa xuống đất, hoàn toàn che phủ hết mặt đất của hành tinh đỏ, lúc Quý Thời Khanh ở hậu phương phần lớn sẽ dành thời gian để thống kê số lượng và chủng loại của Trùng tộc, tiếp đó là tính toán tuyến đường chúng sẽ đi, sau đó sẽ tìm ra vị trí hiểm yếu, hạ lệnh cho bọn họ tấn công chúng.
Thời gian trên hành tinh đỏ là khoảng thời gian mà Lục Dĩ Hành cảm thấy vui vẻ và hoài niệm nhất trong đời, sau đó lúc Quý Thời Khanh rời khỏi hành tinh đỏ, những chiến hữu dù cánh tay có bị chặt đứt hay chân bị gãy lìa vẫn không hề kêu đau một tiếng nhưng lúc ấy đôi mắt cũng đều đỏ hoe.
Mấy năm nay, phần lớn những chiến hữu đó đều đã rời khỏi hành tinh đỏ, mỗi người đều có khởi đầu mới ở quân đoàn mới, Lục Dĩ Hành thỉnh thoảng sẽ gặp mặt bọn họ, những lúc ấy đều nhắc đến tên Quý Thời Khanh.
Phi hạm như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, Quý Viễn nghiêng đầu, trên cửa sổ phản chiếu hình ảnh của anh ta.
Trong thời gian vừa rồi, anh ta đã vô số lần liên lạc với Quý Thời Khanh, nhưng không có lần nào là kết nối được, mà người máy số 1 vẫn luôn bên cạnh hắn cũng không thể nào liên lạc được.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bọn họ cũng đã đến khu hoa hồng vàng, đi đến bên ngoài nhà cũ của Quý gia.
Nhà cũ vẫn còn sáng một hai ngọn đèn dầu, trong phút chốc, Quý Viễn cảm giác như mình bị lừa, có lẽ hắn vẫn còn sống ở trên đời này.
Người của Viện Nguyên Lão vẫn đang canh giữ ở cửa, khi nhìn thấy Quý Viễn tới, thì mở cửa ra giúp anh ta, Quý Viễn đã rất lâu rồi không đặt chân về nơi này, trang trí xung quanh vẫn giống như trước, tựa như thời gian vẫn luôn dừng lại ở trước kia.
Anh ta đi vào trong căn biệt thự kia, sau đó đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, anh ta cho rằng mình sẽ nhìn thấy hắn.
Nhưng nơi này lại trống không, không còn dư lại bất cứ thứ gì, trái tim vẫn đạp nơi ngực trái giống như bị cắt đi một miếng thịt.
"Anh ấy ở nơi nào?" Quý Viễn hỏi.
Nhân viên công tác nói: "Quý tiên sinh thi thể đã được hoả táng, đây là tro cốt của ngài ấy."
Anh ta đặt một cái hộp nhỏ ở trước mặt đến Quý Viễn, Quý Viễn nhìn chằm chằm vào nhân viên công tác trước mặt, "Không có người nhà ký tên, các người dựa vào đâu hoả táng mà hỏa táng thi thể anh ấy!"
"Đây là quy định."
Quý Viễn chất vấn: "Quy định gì chứ? Từ trước đến nay tôi chưa hề biết đến cái quy định này."
Nhân viên công tác vẫn duy trì nụ cười, nói với Quý Viễn: "Nếu ngài cảm thấy không thể chấp nhận nổi, có thể đi khiếu nại chúng tôi."
Nhưng khiếu nại thì có ích lợi gì chứ? Chính là là không ngừng cãi cọ, không ngừng đùn đẩy trách nhiệm, cuối cùng là đuổi việc một hai nhân viên, qua loa cho xong việc.
Còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Anh ta vẫn còn chưa được nhìn mặt hắn một lần cuối.
Rạng sáng hôm qua, khi bọn họ nói chuyện với nhau lần cuối, hắn nói hắn không hề muốn quản thúc mình.
Lần này, hắn quả nhiên nói được làm được.
Quý Viễn ôm chiếc hộp nhỏ, đờ đẫn đứng ở trong đại sảnh, nhân viên công tác của Viện Nguyên Lão đều đã rời đi, căn nhà rộng lớn này cuối cùng chỉ còn lại một mình anh ta.
Từ sau khi cha mẹ chết, Quý gia chỉ còn lại ba anh em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Bây giờ, hắn cứ như vậy ra đi.
Rạng sáng hôm qua, có phải hắn đã dự cảm được mình sắp phải rời đi, cho nên mới liên lạc với mình.
Tại sao mình lại không chịu nói chuyện với anh ấy nhiều hơn một chút?
Giống như việc càng là người thân thiết thì càng biết làm như thế nào sẽ khiến đối phương đau nhất, không chút kiêng nể gì mà làm tổn thương đối phương, hận không thể dùng dao đâm thẳng vào trong tim đối phương, chỉ khi đối phương đau, bản thân mới có thể xác định đối phương vẫn còn đặt mình ở trong lòng.
Bọn họ luôn cho rằng cuộc đời rất dài, có thể đợi được đến khi đối phương chịu thỏa hiệp.
Quý Dục điều khiển phi hạm băng qua ngân hà rộng lớn, ở bên ngoài cửa sổ có vô số sao trời ngỡ như chỉ cần vươn tay là có thể với tới, lại giống như đá quý lấp lạnh được nạm trên vương miện của công chúa trong truyện cổ tích
Lúc cha mẹ của bọn họ qua đời, Quý Dục chỉ mới ba tuổi, cậu ta chính là được Quý Viễn và Quý Thời Khanh một tay nuôi lớn, đây là lần đầu tiên cậu ta một mình đi tới một tinh cầu xa xôi như vậy.
Tinh vân mỹ lệ ở phía xa chậm rãi xoay chuyển, trong lòng Quý Dục có chút bất an không rõ nguyên nhân, mở máy liên lạc của mình lên, phía trên chỉ có vài lời thăm hỏi của bạn học, trong lòng Quý Dục không khỏi có chút thất vọng.
Trong radio phát lên một bản tình ca nhẹ nhàng, Quý Dục nhắm mắt lại, nghĩ muốn ngủ một lát.
Máy liên lạc trong tay đột nhiên vang lên, Quý Dục mở mắt ra nhìn, là của Quý Viễn.
Quý Dục ấn nút kết nối, trên màn hình xuất hiện gương mặt của Quý Viễn, Quý Dục chưa từng nhìn thấy bộ dạng tiều tụy như thế này của anh ta, cho dù là năm đó khi anh ta rời khỏi Quý gia, cũng không có bộ dạng này.
Quý Viễn trong màn hình nhẹ nhàng gọi cậu ta một tiếng: "Quý Dục."
Quý Dục bắt đầu hoảng hốt không có lý do, cậu ta hỏi: "Anh hai, có chuyện gì vậy?"
"Anh ấy đã chết." Quý Viễn nói.
Quý Dục đột nhiên cảm thấy có một sự bi ai càn quét bên trong đáy lòng mình, giọng nói của cậu ta có chút khàn và khô khốc, hỏi: "...... Ai?"
"Quý Thời Khanh."
Quý Dục nở một nụ cười miễn cưỡng, nhưng gương mặt lại dữ tợn, cậu ta nói: "Anh hai, anh đang đùa cái gì vậy?"
Tại sao lại dùng việc như thế này để đùa chứ?
"Anh ấy đã chết." Quý Viễn nói, "Cậu cũng trở về đi."
Ngân hà mỹ lệ kia trong giây phút này giống như đều trở nên điêu tàn, trở thành một bờ biển chết mền mông.
Ở một chỗ khác trong ngân hà rộng lớn, bọn hải tặc tinh tế đã rời khỏi đế quốc.
Thủ lĩnh của đám hải tặc hôm ấy ám sát Quý Thời Khanh lúc này đang đứng thất thần, nhìn bên ngoài cửa sổ, thủ hạ đi tới, thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ u buồn hiếm thấy, tò mò hỏi: "Lão đại, ngài có chuyện gì sao?"
Vị thủ lĩnh này im lặng một lúc lâu, hắn nói: "Tôi vừa rồi mơ thấy một giấc mơ."
Thủ hạ tò mò hỏi: "Mơ thấy gì?"
"Tôi mơ thấy con của tôi."
Thủ hạ xua xua tay, cười nói: "Lão đại, giấc mơ này của ngài có hơi buồn cười, ngay cả vợ mà ngài còn không có, thì nói gì đến con, ngài mơ hơi xa rồi." Vì nghĩ cho mạng nhỏ của mình, thủ hạ còn một câu nên chú ý chăm lo cho cuộc sống tính phúc của mình không nói ra.
Vị thủ lĩnh này của bọn họ tên là Giang Nghệ, mấy năm trước bởi vì một sự cố ngoài ý muốn mà mất đi ký ức, là con trai độc nhất của thủ lĩnh đời trước, sau khi thủ lĩnh đời trước qua đời thì tiếp nhận sự nghiệp của ông ấy.
Giang Nghệ nhẹ giọng nói: "Tôi mơ thấy nó cưỡi ở trên vai tôi, muốn ngôi sao trên bầu trời."
"Cho nên, tôi đã mua một ngôi sao cho nó, chờ đến khi sinh nhật nó thời thì sẽ đưa cho nó."
Thủ hạ hỏi: "Có phải ngài đã thấy một cô gái rất xinh đẹp, nên mới trực tiếp ảo tưởng ra những thứ này?"
Giang Nghệ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Người duy nhất mà mấy ngày nay tôi nhìn thấy là vị viện trưởng Quý kia."
"Quý Thời Khanh?" Thủ hạ lộ ra vẻ như đã hiểu rõ mọi chuyện, nói với hắn, "Có thể là ngài đã không cẩn thận hít phải mạch khắc tây thuần, có thời gian nên nhanh chóng đi kiểm tra một chút."
Giang Nghệ không nói nữa.
Hắn hoài niệm đứa bé trong mộng kia, hắn muốn xem sau khi nó lớn lên sẽ có bộ dạng như thế nào.
Thủ hạ lại nói: "Đúng rồi lão đại, đế quốc bên kia vừa truyền đến một tin tức, nói Quý Thời Khanh đã chết, bọn họ nguyện ý trả thêm một nửa thù lao cho chúng ta."
Hắn ta nói xong đợi một lúc lâu, vẫn không nghe Giang Nghệ trả lời.
Trong buổi tối này, tin tức Quý Thời Khanh giống như một quả bom nổ tung ở trên Tinh Võng, sau khi sự khϊếp sợ ngắn ngủi qua đi, nhóm cư dân mạng vui vẻ tiếp thu tin tức này.
Một người như vậy, chết thì cũng đã chết rồi, không có gì phải đáng tiếc.
So với việc để hắn ung dung ở ngoài vòng pháp luật, kết cục như vậy không thể nói là không tốt.
Đêm nay đã định sẵn là không phải một đêm yên bình.
Trong trung tâm trí tuệ nhân tạo, bên trong tòa nhà cao chọc trời kia, một người máy sinh học đang chờ bị tháo rời linh kiện đột nhiên mở hai mắt ra.