Vết cào cấu trên người càng ngày càng sâu, ngón tay quỷ đã cắm mấy lỗ nhỏ lên người cô. Trần Tình có thể cảm nhận rõ ràng máu mình đang bị rút đi, sức lực cũng dần cạn kiệt.
Thấy càng lúc càng nhiều tay quỷ cuồn cuộn lao tới, trong mắt Trần Tình hiện lên một sự tuyệt vọng.
Lý Ấn chỉ mới vào hai phó bản, tố chất tâm lý kém hơn Trần Thiên và Trần Tình rất nhiều, chưa kể đến việc hắn ở vị trí sau cùng, không gian cho đám tay quỷ kia hoạt động cũng lớn hơn, lúc này đang trên bờ vực sự sụp đổ.
Ngày càng có nhiều bàn tay quỷ xuất hiện, hắn dùng hết sức lực cũng không thể thoát ra, bị tay quỷ chọc vào thân thể đau đến làm mặt mày hắn đều nhăn nhúm.
Điều đáng sợ hơn nữa là hắn đang bị đẩy sang bên phải, chuẩn bị tiếp cận với lớp màng trên vách lò.
Đúng lúc nhìn thấy bên trong màng là một cái mặt quỷ hình chó.
Đây là mặt chó duy nhất hắn nhìn thấy ở lớp màng, lông đen vằn vện máu, đầu bị đập nát một bên, mặt nó bị cháy xém đen thui không trọn vẹn, mắt chó đen kịt tràn đầy tuyệt vọng và căm phẫn.
Nó nhe nanh muốn vồ ra ngoài, lớp màng trên mặt nó càng lúc càng mỏng đi, càng ngày càng trở nên trong suốt.
“Chúng nó, chúng nó thật sự sắp thoát ra rồi! Aaaa!”
Hiển nhiên Trần Thiên cũng hiểu rõ tình huống phía sau. Thể lực hao mòn cộng thêm việc tay quỷ trên người càng lúc càng nhiều, bất cứ lúc nào đều có thể rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng.
Có một tay quỷ đang cố gắng chui vào trong miệng hắn để tiến vào bên trong cơ thể, Trần Thiên không cựa mình được, hắn khó khăn ngửa đầu ‘Phi’ một tiếng, “Mọi người có thể bò thì mau bò đi!”
Giọng hắn đã không còn lớn như lúc đầu, cho thấy sức lực của hắn cũng đã sắp chạm đáy, hắn đặt hy vọng cuối cùng lên Ninh Túc, hy vọng mà cũng vô vọng nói: “Ninh Túc… Trên lưng tôi không có nhiều tay quỷ, cậu thử bò qua người tôi đi.”
Vừa dứt lời, một trọng lượng nặng nề đáp lên cổ hắn, khuôn mặt hắn bị ấn xuống đám tay quỷ, mùi hôi thối của dịch thi thể trét đầy mặt hắn.
“…”
Trần Thiên ngẩng mặt lên, đôi mắt dính đầy chất lỏng nhớp nháp lạnh lẽo, tầm mắt mờ mịt nhìn thấy đối phương vẫn duy trì tư thế nằm úp sấp trên mặt đất, nhằm thẳng đầu lao về phía trước, sau một tiếng ‘rầm’, cánh cửa lò bị bật ra.
Ánh sáng chiếu vào đôi mắt đen láy và bẩn thỉu của Trần Thiên, đôi mắt hắn dưới quầng sáng khẽ run lên.
Ninh Túc chìa tay ra với Trần Thiên, “Ra ngoài thôi.”