“Có hơi lạnh, rất tối, với thị lực của con người thì không thể thấy được gì.” Ninh Túc nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Còn hơi dính nhớp nữa, loại dính này như có thể hút lấy ngón tay của con người.”
Mấy người nghe xong đều rùng mình.
Lạnh và dính thật sự không từ miêu tả phù hợp với thiết lập của lò thiêu, một lò thiêu bình thường sẽ là kiểu siêu nóng, là nơi có thể thiêu người và các loài động vật ở nhiệt độ cực cao, đến nổi có thể đốt xương người thành tro khô thì làm sao có thể lạnh và dính được?
Sự mâu thuẫn kỳ quái này khiến người ta không khỏi ớn lạnh.
Lý Ấn: “Lạnh thì có thể nào là vì âm khí không? Bởi vì không biết đã có bao nhiêu sinh linh bị thiêu sống trong đó rồi, nhưng tại sao lại dính ta?”
Vương Minh cũng không dám chắc, “Có thể mỡ từ xác tích tụ lại chăng?”
“Fuck! Đừng nói nữa ba!”
Dù là thế nào đi nữa thì bọn họ đều cần phải bò vào bên trong.
Năm người nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng và đến lò mổ.
Bảy rưỡi sáng, đồ tể vẫn chưa xuất hiện ở lò mổ, điều này đúng lúc tạo cho họ một cơ hội.
Năm người nhảy từ bức tường xuống và lặng lẽ đến lò thiêu.
Trần Thiên nói: “Tôi đi đầu tiên, đến Ninh Túc rồi đến Trần Tình, sau đó là Lý Ấn.”
Trong kế hoạch ban đầu, cả năm người Ninh Túc, Trần thiên, Trần Tình, cùng với hai thành viên trong Guild của họ là Lý Ấn và Vương Minh đều sẽ cùng nhau bò vào lò thiêu để đến thế giới bên kia.
Nhưng phút chót Trần Thiên lại thay đổi kế hoạch an toàn hơn, “Vương Minh, cậu ở lại canh cửa lò đi, đề phòng hờ có người khác đến khóa cửa lò rồi châm lửa đốt.”
Nghĩ đến khả năng này, bọn họ đều thấy lạnh người.
Trần Thiên dặn dò: “Phải đảm bảo lò thiêu ít nhất không được sử dụng trong vòng nửa tiếng.”
Vương Minh lập tức nói: “Anh cứ yên tâm đi hội trưởng.”
Trần Thiên gật đầu, dẫn đầu bò vào trong trước.
Bởi vì có lời nhắc nhở lạnh và dính của Ninh Túc, nên bọn họ sẽ sử dụng đuốc, Trần Thiên cầm một cây đuốc nhỏ, nếu quá lớn sẽ xảy ra vấn đề trong lò thiêu khép kín.
Ninh Túc và Trần Tình đằng sau dùng đèn pin, Lý Ấn ở cuối cùng thì cầm đuốc.
Sau khi Trần Thiên bò vào, Trần Tình hỏi anh: “Anh, bên trong thế nào rồi?”
Giọng Trần Thiên phát ra từ lò đốt, “Trước mắt vẫn rất bình thường.”
Sau khoảng mười giây, “Đúng như Ninh Túc nói, phía trước có một cái đường hầm, để anh đi vào trước xem.”
Trần Thiên cầm đuốc nhỏ bò vào đường hầm, duỗi tay cầm đuốc ra trước để thăm dò.