Tô Vãng Sinh đi đằng sau cậu, vừa mới vào cửa đã bất ngờ nhìn thấy Ninh Túc xách một con tiểu quỷ một mắt một tay thì bị dọa cho hết hồn.
Hắn nhảy dựng lên, kèm theo một tiếng ré hãi hùng: “Aaaaa!”
“Ơ kìa?” Ninh Túc nghi ngờ nhìn hắn, “Anh sợ quỷ á? Đạo sĩ sợ quỷ sao?”
Tô Vãng Sinh không lên tiếng, cả người căng chặt đi vào phòng.
Ninh Túc đã hiểu.
Cậu thả thằng nhóc xuống tủ trên đầu giường, lấy con mắt và cái tay dưới gối ra.
Cậu cầm tròng mắt đo một hồi trước hốc mắt của nó, giống như chơi Lego mà nhét vào trong hốc mắt đen sì kia.
Tròng mắt đảo một vòng rồi cố định lại.
Thằng bé này không chỉ có màu da khác nhau ở hai bên mặt, mà ngay cả hai con mắt của nó cũng đều khác nhau, một con to tròn như nho đen, một con thì thiên về màu xám đen hơn một chút, có tia sáng đỏ màu máu chợt lóe qua.
Ninh Túc nhìn thấy được một giống loài thần kỳ trên người nó.
Cậu vuốt ve khóe mắt thằng bé với một bộ dạng tiếc nuối, “Thật ra một bên có mắt một bên không có mắt nhìn đáng yêu hơn, tao chưa bao giờ gặp một người có hốc mắt tròn như vậy.”
Tô Vãng Sinh: “…”
Ninh Túc lại cầm cánh tay lên, “Nào, duỗi tay ra.”
Thằng bé nhìn chằm chằm Ninh Túc vô cùng ngoan ngoãn vươn cánh tay ra, Ninh Túc gắn tay nó vào ‘răng rắc’ một cái, giống như đang lắp ráp người máy vậy.
Ninh Túc ôm nó đã hoàn chỉnh xoay người lại, nói với Tô Vãng Sinh, “Bước vào trò chơi này, anh phải vượt qua nỗi sợ quỷ của mình, giờ anh thử chạm lên nó xem.”
“?” Tô Vãng Sinh nhìn về phía tiểu quỷ.
Thằng nhóc “người máy nhìn chằm chằm” cũng lần đầu tiên rời mắt khỏi khuôn mặt của Ninh Túc, quay đầu nhìn hắn.
Hai con mắt trống rỗng không có cảm xúc và có hơi khác nhau nhìn hắn, trong đó có một con không biết có phải là do mới gắn vào hay không mà bên trong còn ẩn ẩn tia máu.
Sắc mặt Tô Vãng Sinh thay đổi ngay lập tức.
Trước khi vào game hắn quả thật là một đạo sĩ, có điều tu luyện không tới đâu nên chưa từng chân chính đi bắt quỷ, có điều hắn cũng đã từng tiếp xúc với không ít món đồ tà đạo trong sư môn, với lại cũng từng gặp kẻ phi nhân loại như đồ tể trong phó bản này.
Nhưng tất cả những thứ trước đây đều không đáng bằng một phần vạn sợ hãi mà tiểu quỷ ở đối diện mang lại cho hắn ngay lúc này.
Loại sợ hãi đó không phải là sởn tóc gáy và ớn lạnh trong lòng, mà là nỗi kinh hoàng xộc thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của thân tâm, nếu tâm trí không vững vàng thì chắc chắn sẽ rất dễ phát cuồng.