“Chỉ là ba tôi rất cưng chiều con thôi.” Chúc Song Song nói với Ninh Túc, “Ninh Túc ngoan như vậy, nhất định cũng được cha mẹ yêu thương từ nhỏ.”
“À.” Ninh Túc không có cảm xúc nói, “Tôi chưa từng gặp ba mẹ mình.”
Chúc Song Song ý thức được mình lỡ lời, may mà Trần Thiên lập tức chuyển đề tài đi, hắn vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu quả thật là như vậy, tất nhiên chúng ta phải giải mã cả thế giới bên trong.”
Bọn họ không biết thế giới bên trong sẽ là cái dạng gì, nhưng trong một phó bản siêu nhiên, nơi đó có lẽ không phải là vị trí của người bình thường, hơn nữa còn nguy hiểm và kinh khủng hơn rất nhiều so với thôn Hòe Dương hiện tại.
Trần Tình nói: “Tôi nghĩ khả năng này là rất cao, chẳng trách những manh mối mà chúng ta tìm được ở thôn Hòe Dương chẳng có liên kết nào với nhau, hẳn là còn một cái map ẩn khác đang chờ chúng ta khám phá.”
Tô Vãng Sinh nói: “Có một chuyện càng tồi tệ hơn đây, anh thôn dân nói cô dâu đã chết rồi, bọn họ đã đưa cô dâu đi nhập liệm.”
“Cái gì?!”
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt ai nấy cũng trở nên nghiêm trọng.
Trần Thiên nói: “Cô dâu và Ân Đại Quân đều chết giống nhau, điều này cho thấy cô ấy là manh mối vô cùng quan trọng, đợi ngày mai chôn cất, hai người tiếp tục theo dõi thử xem.”
Hai người gật đầu.
Sau đó đến nhóm Ninh Túc và Trần Tình: “Mấy chuyện sau đó mọi người đều đã biết rồi đấy, nhưng có một chỗ đáng nghi vấn, đó là đồ tể đổi tro cốt trong hủ thành tro của con heo và con bò, đây là muốn làm gì?”
Chúc Song Song: “Nếu hắn không phải là con người, vậy có thể hắn không giống với người ở trong thôn Hòe Dương, hắn cũng tin vào sự bình đẳng của chúng sinh, muốn con lợn và con bò cũng được mai táng như con người?”
Trần Tình: “Không đúng lắm, nếu là vậy thì tại sao hắn lại làm đồ tể chuyên đi gϊếŧ động vật?”
Cả hai nhất thời không thể hiểu được vấn đề này.
Tô Vãng Sinh nhíu mày thật chặt, hắn cảm giác còn thiếu một chút gì đó nữa, có thứ gì đó sắp chui từ dưới đất lên.
Trần Thiên nhìn quanh lò mổ nói: “Nơi đây không có người khác, thích hợp để thảo luận hơn so với ở biệt thự, chúng ta thống nhất lại lần nữa rồi trở về ngủ thôi.”
Dù đã là nửa đêm nhưng không có ai phản đối.
Đêm nay bọn họ phát hiện ra rất nhiều thứ, nhưng cũng không phải càng biết nhiều càng yên tâm, mà là cảm thấy nhiệm vụ càng khó khăn hơn, thời gian càng thêm gấp gáp.