Trần Thiên và Trần Tình đi theo bọn họ bàn bạc cho hành động tối nay.
Trước đó bọn họ đã trao đổi thông tin ngắn gọn.
Trần Thiên cho biết: “Trước đây tôi luôn tự hỏi tại sao thôn làng này lại giàu đến vậy, chỉ là không ngờ một thôn tâm linh lại phát triển như thế, còn có cả livestream nữa, mà cái nghề này quả thực có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Trần Tình tiếp lời hắn: “Nội dung livestream và cửa hàng thú cưng của phù dâu cũng cần phải lưu ý.”
“Bọn tôi sẽ tập trung vào phù dâu.”
“Cô dâu thì không cần phải nói, cô ấy cũng giống như Ân Đại Quân, cũng là gả từ bên ngoài vào, theo dõi cô ấy chắc chắn có thể tìm được nguyên nhân cái chết của Ân Đại Quân, nếu Ân Đại Quân là Qủy chủ, vậy trò chơi này coi như đã được giải mã.”
Tô Vãng Sinh nói: “Còn đồ tể bên lò mổ cũng rất có vấn đề.”
Trần Thiên nói: “Cho nên đêm nay chúng ta sẽ chia thành ba nhóm để theo dõi ba người này.”
“À, hôm nay cũng coi như là đêm tân hôn của cô dâu chú rể, thế chẳng phải là đi nghe trộm góc tường nhà người ta sao?” Chúc Song Song nói, “Nếu vậy Ninh Túc không được đi bên này.”
Ninh Túc: “?”
Sao cũng được.
Trần Thiên suy nghĩ một chút, “Dựa theo tình huống hiện tại, bên cô dâu sẽ tương đối an toàn hơn, bên đó có chút kỳ quái cần phải lưu ý, vậy Song Song và Tô Vãng Sinh đi bên này đi.”
Hắn biết trước kia Tô Vãng Sinh là đạo sĩ.
“Không thành vấn đề.”
Trần Thiên lại nhìn Ninh Túc, ánh mắt có hơi sâu xa, “Ninh Túc và Trần Tình theo dõi đồ thể, OK không?”
Tô Vãng Sinh nhớ lại cảnh tượng đồ tể dùng rìu chặt đầu con bò và dùng một tay kéo xác con bò thì nói: “Bên đồ tể có vẻ nguy hiểm nhất, hai người họ đi có ổn không?”
Trần Thiên nhìn Trần Tình, Trần Tình lập tức cởi chiếc khăn lụa màu xám trên cổ cô, choàng lên đầu mình.
Cô gái 1m73 cứ thế biến mất.
“…”
Má, đồ chơi ngon vậy, hèn gì lúc trước tên béo lại sợ hai người này, tại một lúc nào đó việc tàng hình thực sự rất đáng sợ bởi vì không thể đề phòng được.
Trần Tình ló đầu ra khỏi khăn, “Vào thời khắc quan trọng có thể kéo thêm một người tàng hình, còn thắc mắc gì không?”
Hai mắt Ninh Túc sáng lấp lánh, lắc đầu nguầy nguậy.
Trần Thiên: “Vậy tôi dẫn người theo dõi phù dâu, đi điều tra cửa hàng thú cưng của cô ta.”
Phân công xong, trời vừa tối bọn họ đã hành động ngay.
Ninh Túc và Trần Tình đứng trước cổng lò mổ. Bên ngoài khóa cửa, cửa là hàng rào sắt, bọn họ có thể đứng ngoài nhìn được cảnh tượng bên trong.