Ninh Túc có hơi nghi hoặc nhìn Chúc Song Song, Chúc Song Song nói: “Hôm qua tôi xin Trần Tình đấy.”
Ninh Túc: “Cho tôi sao?”
Chúc Song Song cười: “Không cho cậu thì cho ai.”
Ninh Túc buông dao nĩa xuống, rũ mắt nhìn chằm chằm kẹo trong túi, cậu lột vỏ rồi bỏ vào miệng, khẽ nói một câu “cảm ơn”.
Trần Thiên thấy cậu từ bỏ ăn thịt thì cũng yên tâm, hắn nhìn thoáng qua áo đen nói: “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, cũng may sau hôn lễ chắc hẳn sẽ không có hoạt động bắt buộc nào, chúng ta có thể tự do thăm dò.”
Thấy áo đen không ngắt lời mình, hắn nói tiếp: “Bây giờ chúng ta ăn đối phó một chút, vừa ăn vừa nghe Trần Tình và Song Song kể lại xem có thu thập được thêm thông tin gì mới không, sau đó lập tức chạy đến lò mổ cứu tên béo.”
Anh thôn dân đã nói sẽ không gϊếŧ chó, vậy có lẽ bọn họ vẫn còn có thể cứu kịp.
Không có ai phản đối, mọi người vội ăn xong rồi chạy ngay đến lò mổ.
Bây giờ đang là mùa xuân, thời tiết ấm áp, vạn vật khắp nơi sinh sôi nảy nở.
Khi người chơi bước vào lò mổ, họ cảm nhận được luồng khí lạnh từ gan bàn chân tràn vào cơ thể, thậm chí máu cũng đông cứng lại.
Lò mổ rất lớn, nhưng lại ít người.
Không biết có phải là đi dự đám cưới hết rồi không, nhưng nơi này chẳng có bóng ai cả.
Mọi người chà chà cánh tay, quan sát lò mổ.
Lò mổ giống như một thế giới khác với bên ngoài thôn.
Bên ngoài là cây cối xanh tươi tốt, hoa lá rực rỡ, những dãy biệt thự nhỏ xinh được tắm mình trong nắng. Nhưng màu sắc bên trong lò mổ lại u ám, ảm đạm, khắp nơi đều là màu trắng xám trắng, cây cối ở mảnh đất chính giữa đều khô héo, khiến người ta vô cớ thấy áp lực.
Lợn, dê và gia súc mới lột da được treo ở trên mấy cái giá, cách đó không xa có cái chuồng lợn và chuồng bò, đôi mắt đen kịt của tụi nó lẳng lặng nhìn bọn họ, yên lặng không giống động vật bình thường.
Có một hàng chữ màu đỏ nổi bật trên bức tường cạnh chuồng lợn.
Dòng chữ đỏ tươi dường như được viết bằng máu, nét chữ đỏ sẫm, uốn éo, non nớt viết: “Cấm gϊếŧ người trong lò mổ.”
Một người chơi không nhịn được nói, “Câu này có ý gì? Cấm gϊếŧ người, vậy biến thành động vật là có thể gϊếŧ đúng không?”
Không ai trả lời hắn, mọi người đều đang cẩn thận quan sát lò mổ, hoặc tìm kiếm dấu vết của con chó mực trong mấy cái chuồng.
“Xoèn xoẹt —— Xoẹt xoẹt—— Xoèn xoẹt xoèn xoẹt ——”