Chúc Song Song không cam lòng nói: “Chị còn nói đỡ cho anh ta, lúc chị ngất đi cũng không thấy anh ta chạy đến đỡ chị, anh ta thật sự yêu chị như vậy sao?”
“Ảnh rất yêu chị.” Cô dâu kiên quyết khẳng định.
“Ảnh yêu chị và chị cũng yêu ảnh, cho dù thôn Hòe Dương có nhiều quy củ đi nữa thì chị cũng sẽ tuân theo để được ở bên cạnh anh ấy.” Cô dâu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em không biết ảnh quan trọng thế nào với chị đâu.”
Trên trán cô dâu được quấn một lớp băng gạc đỏ, son trên môi đã bị phai đi một chút, nhưng trong mắt đều ngập ánh sáng.
“Chị sinh ra trong một thôn xóm nghèo, trong nhà có 5 người con và chị là con cả, dù chị có làm gì thì ba mẹ chỉ cũng chẳng mấy quan tâm.”
“Vừa tốt nghiệp xong cấp hai thì chị đã đi làm, bởi vì không có bằng cấp nên chỉ có thể làm mấy công việc với đồng lương ít ỏi, bị quấy rối bởi những tên khách trong khách sạn, còn phải khom lưng xin lỗi chúng dưới sức ép của giám đốc.”
“Chị cho rằng cả đời chị chẳng đến đâu, mãi đến khi chị buộc phải xin lỗi khách hàng thêm lần nữa, chồng chị đã xông đến đánh cho tên khách đó một trận.”
Cô dâu nhớ đến chuyện trước kia, nụ cười trên mặt vẫn thật ngọt ngào và hạnh phúc.
“Ảnh nói chị không cần phải làm vậy, nói chị xứng đáng có được một người yêu thương.” Cô dâu quay đầu nhìn Chúc Song Song, “Và ảnh đã làm như vậy, ảnh dẫn chị đi công viên giải trí, học nấu ăn vì chị, đăng ký lớp học buổi tối theo những môn chị thích cho chị.”
“Ảnh không phải là một trong những người khách chỉ muốn lợi dụng chị, thậm chí còn chưa từng chạm vào chị trước khi kết hôn, ảnh tôn trọng và yêu thương chị.”
Chúc Song Song nhìn ánh sáng trong mắt cô dâu, nhất thời không nói nên lời.
Lúc hai cô gái trở về buổi tiệc, Ninh Túc đang ủ rũ mặt mày.
Chúc Song Song rất ngạc nhiên, Ninh Túc chưa bao giờ như vậy cả, hỏi ra mới biết là do mấy người chơi khác không cho cậu ăn thịt.
Nhìn những người khác bắt đầu ăn rau, Ninh Túc xụ mặt nói: “Nếu không được phép ăn thịt thì tại sao còn ăn rau? Tất cả chúng sinh đều bình đẳng, thực vật không phải là sinh mệnh sao? Hay biến thành thực vật thì trông sẽ đẹp hơn?”
Người chơi đang ăn rau: “…”
Chúc Song Song cười khúc khích, khi Ninh Túc cầm nĩa lên hướng về con heo sữa thì nhét vào trong túi cậu mấy viên kẹo.
Đó là kẹo cưới được tặng ở nhà thờ, mỗi người sáu viên và nó cũng đã được phát hết sạch từ hôm qua.