Lúc này lại nhìn thấy Ninh Túc còn có thể thoải mái trò chuyện với anh thôn dân thì vô cùng tức giận, “Mày còn có tâm trạng tán dóc với người khác sao? Rốt cuộc mày có biết phó bản này sẽ chết người hay không? Mày nghiêm túc chút đi!”
Ninh Túc từ tốn ngồi xuống, nhìn áo đen bên cạnh, vẫn chưa từ bỏ ý định ôm đùi, tự giải thích: “Tôi không tán dóc.”
“Chẳng lẽ mày đang nghiêm túc giải mã chắc? Mày moi được thông tin gì rồi?”
“Tôi phát hiện thôn này chỉ có năm họ Vương, Lý, Triệu, Tôn và Ngô.”
Khỉ ốm cười nhạo: “Vãi, đây là cái đéo gì…”
“Nín đi! Đừng làm tụi tao mất mặt thêm!” Áo đen lạnh lùng ngắn lời khỉ ốm, nhíu mày suy tư.
Khỉ ốm kinh ngạc, hắn thật sự không nghĩ đây là một thông tin có ích, nó có ích chỗ nào chứ?
Tô Vãng Sinh nghe Ninh Túc nói xong thì quay sang nói với Trần Thiên: “Xem ra người phụ nữ Ân Đại Quân chết ở biệt thự cũng là từ nơi khác gả tới, manh mối này khớp với hôn lễ này.”
Trần Thiên gật đầu, “Chờ Trần Tình và Song Song trở về xem thử có được thêm manh mối gì không.”
Chúc Song Song và Trần Tình cùng phù dâu đỡ cô dâu vào trong phòng cưới.
Bác sĩ trong thôn cũng có mặt ngay trong đám cưới, như thể ông ta đã biết trước điều này và đã sẵn sàng vào bất cứ lúc nào, bây giờ ông ta đang xử lý vết thương trên trán cho cô dâu.
Ba cô gái đứng bên cạnh chờ.
Trần Tình đứng cạnh phù dâu, cô vừa quay đầu lại đúng lúc đối diện với sườn mặt của phù dâu, Trần Tình hơi ngạc nhiên, nói nhỏ: “Chị xinh ghê, không đi làm idol hơi phí.”
Phù dâu che miệng cười, “Gì vậy trời, chị có xinh đến thế đâu?”
Trần Tình: “Có mà, chị đang làm nghề gì vậy? Có thể dùng khuôn mặt này kiếm tiền đấy.”
“Chị mở một cửa hàng thú cưng.” Phù dâu mím môi, đôi môi ướŧ áŧ đỏ mọng hơi hé: “Thi thoảng cũng livestream một chút.”
Nghe thấy ‘cửa hàng thú cưng’, đôi mắt Trần Tình càng sâu, “Em biết ngay mà, không thể lãng phí gương mặt này được.”
Phù dâu cười không đáp.
Lúc này cô dâu cũng tỉnh lại, vừa mở mắt đã hỏi: “Chồng chị đâu? Chị không làm ảnh hưởng đến lễ cưới chứ?”
Chúc Song Song nổi giận đùng đùng nói: “Bọn họ bắt chị dập đầu hơn ngàn cái mà chị còn lo cho lễ cưới sao?”
Cô dâu nở nụ cười yếu ớt, “Không phải họ cố ý đâu, trước đó chồng chị cũng đã có nói với chị rồi, thôn họ có chút phong tục riêng, bạn gái cũ của chồng chị cũng vì bát tự không hợp, người nhà không đồng ý, nên bọn họ mới chia tay.”