Anh thôn dân đến dẫn bọn họ vào bàn tiệc, xem ra bọn họ không thể chạy đến lò mổ ngay vào lúc này.
Sau khi xem xong hôn lễ, tâm trạng ai ai cũng càng thêm phức tạp, đầu óc cũng rối ren.
Sắp đặt cho họ tham dự hôn lễ này là có manh mối gì ư?
Không ngờ hôn lễ lại diễn ra lâu như vậy, bây giờ đã là buổi chiều ngày thứ hai, sau hôn lễ không chỉ không có manh mối gì mà suy nghĩ lại càng rối loạn hơn.
Chỉ còn lại ba ngày, nếu không giải được bí mật thì bọn họ đều phải chết.
Bọn họ trở nên gấp gáp đến không thể khống chế.
Chỉ trừ một người.
Ninh Túc vẫn còn tâm trạng tán dóc với anh thôn dân.
Anh thôn dân hiền lành hỏi Ninh Túc: “Em mệt lắm phải không? Dù sao thì thời gian tổ chức hôn lễ cũng có hơi dài.”
“Có gì mệt đâu anh.” Bởi vì mặt đơ, Ninh Túc cười mà cứ như không cười, khiến người khác nhìn không ra cảm xúc, “Nhưng mà em cũng không ngờ họ hàng nhà trai lại nhiều đến vậy.”
Anh thôn dân ngại ngùng gãi gãi đầu, hắn cũng có trong hàng ngũ ném tiền cho cô dâu.
“Em đừng thấy thôn anh nhiều người, thật ra chỉ có năm dòng họ thôi, đều cùng là họ hàng chung tổ tiên với nhau.”
Ninh Túc thăm dò nhìn hắn, “Năm dòng họ nào vậy anh?”
Cổ cậu thanh thoát, làn da lại mỏng, hiện rõ mạch màu xanh tím uốn lượn bên trên, khi căng ra còn có thể nhìn thấy một vật màu đen mờ mờ chảy trong mạch máu.
Anh dân thông không khống chế được mà lại gần cậu, “Họ Vương, họ Lý, họ Triệu, họ Tôn và họ Ngô đó em.”
“Ò.” Ninh Túc rụt đầu, ngồi ngay ngắn lại.
Anh thôn dân như mắc chứng dính người, suốt quãng đường đi đều không tách ra khỏi Ninh Túc, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cho nên Ninh Túc ngồi vào bàn trễ hơn so với người khác.
Một bàn tiệc lớn này được chuẩn bị cho khách khứa bên ngoài, trên bàn có đầy đủ các món ăn, đặc biệt là có rất nhiều thịt, còn có một con heo sữa quay nguyên con đặt ở chính giữa.
Khi người chơi nhìn thấy thịt, họ lại nghĩ đến con chó mực cùng với lời nhắc ‘chúng sinh bình đẳng’ của hệ thống trước đó, họ nhìn chằm chằm vào con heo sữa mà trong tâm trí đều là ‘liệu con heo sữa này có phải cũng là một con người không’, nghĩ vậy chẳng ai bình tĩnh nổi nữa.
Đặc biệt là tên khỉ ốm.
Hắn khó lắm mới ổn định lại được cảm xúc, nhưng nhìn đến miếng thịt đậm đà trên bàn lại khiến hắn bứt rứt không thôi.