Cô chìa bàn tay run rẩy của mình ra và cầm lấy chiếc phong bì màu đỏ khác với những phong bì trước.
Người chủ trì cúi xuống nói với cô: “Đây là bố nuôi của chú rể, cô phải gọi là gì đây?”
Cô dâu ngạc nhiên, giọng nói khàn khàn khẽ đổi giọng gọi: “Ba.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười, đặt tay lên trán cô dâu, niềm nở nói: “Ừm, ngoan lắm”.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên trán, cô dâu không biết tại sao cảm thấy mũi mình hơi xót, tự dưng rất muốn khóc.
Cô giống như lấy lại được một chút sức lực yếu ớt, khi người phụ nữ trung niên trạc tuổi với người đàn ông từ đằng sau tiến tới đưa một phong bì đỏ, cô lại dập đầu một cái, cầm lấy bao lì xì, dưới sự hướng dẫn của chủ trì gọi một tiếng ‘mẹ’.
Người phụ nữ cũng đáp lại cô, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, “Từ nay sẽ là người một nhà.”
Sáu người này rất hiền lành, vì sự dịu dàng của họ mà cô dâu vốn không thể ngẩng đầu mà run rẩy dập đầu thêm sáu cái nữa.
Sau khi dập đầu xong với người thứ sáu, bốn tiếng sau cô dâu cuối cùng cũng ngất đi.
Ngay lúc cô ngất đi, bà lão lớn tuổi nhất trong sảnh cưới vỗ đùi mình một cái, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn run lên vì phấn khích, há cái miệng không còn cái răng nào mà cười: “Ngất rồi! Thật quá tốt! Đây là điềm lành, về sau nhất định sẽ thuận lợi suôn sẻ!”
Trong sảnh cưới vang lên tiếng cười đùa, lời chúc phúc và tiếng vỗ tay, tiếng kèn xô-na nối tiếp vang lên.
Chúc Song Song và phù dâu đỡ cô dâu dậy, Trần Tình nhìn thoáng qua Trần Thiên rồi cũng đi qua.
Cô dâu cầm trên tay hai phong bì lì xì thật dày, phong bì lì xì có màu đỏ đậm hơn những phong bì lì xì khác.
Dưới sự dìu đỡ của hai cô gái, có một giọt máu từ trên trán cô dâu vô tình nhỏ xuống bao lì xì.
Tô Vãng Sinh nhìn chằm chằm phong bì lì xì màu đỏ như máu kia, nhíu mày thật sâu.
Lúc Tô Vãng Sinh quay đầu lại thì thấy Ninh Túc đang nhìn chằm chằm sàn nhà. Tô Vãng Sinh cũng nhìn theo tầm mắt của cậu, đó hẳn là nơi mà cô dâu dập đầu.
Sàn nhà màu đen, vết máu từ trán cô dâu dây ra sàn nhà không mấy rõ ràng, rất khó nhìn rõ.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy Ninh Túc hít hít mũi nói: “Mùi này quen ghê.”
Tô Vãng Sinh: “?”
Cậu mũi chó à? Nhiều mùi như vậy mà cậu lại có thể ngửi được mùi hương thân quen sao?
“Buổi tiệc đã chuẩn bị xong, mời mọi người ngồi vào chỗ.” Ninh Túc vừa dứt lời thì anh dân thôn đã bước đến nói.
Tô Vãng Sinh: “…”
Hóa ra cái mùi quen thuộc này là mùi từ tiệc cưới sao?