Trợ thủ sửng sốt, “Năm năm trước? Vậy phó bản này được thiết lập diễn ra cách đây năm năm trước, hay là chúng ta bước vào thời không năm năm trước của thôn Hòe Dương?”
Áo đen cười híp mắt nhìn về phía hắn, “Mày đoán thử xem?”
Trần Thiên và Trần Tình ngồi ở chiếc xe đầu tiên, vừa lên xe Trần Tình đã nói: “Anh à, đừng lo lắng về chuyện đó, nó không phải lỗi của anh.”
Trần Thiên ấn trán mệt mỏi ‘ừ’ một tiếng.
Trần Tình nhíu mày nói: “Bây giờ mọi thứ đều quá mông lung.”
Trần Thiên nói: “Manh mối càng lúc càng loạn, chúng ta vẫn nên quay lại vấn đề ban đầu và bắt tay điều tra từ việc tại sao thôn này lại có tiền trước.”
“Chúc Song Song khá thân với phù dâu, em cũng theo cô ấy dò hỏi xem phù dâu làm nghề gì, gia đình chú rể làm gì đi.”
Trần Tình: “Dạ!”
Ninh Túc, Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh ngồi trên một chiếc xe ở giữa, vừa lên xe Tô Vãng Sinh đã nói chuyện tối qua cho Chúc Song Song, Chúc Song Song vừa nghe xong thì cũng hết hồn không kém.
Cô từ từ liếc mắt sang túi áo của Ninh Túc, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy tròng mắt bên trong giật giật.
Cô dụi mắt, quả thật nhìn thấy tròng mắt kia nhúc nhích.
Ninh Túc tát cái ‘bép’ lên túi một cái.
Chúc Song Song: “…”
Mắt cô tự nhiên đau giùm, “Cậu nhẹ tay một chút, đừng tát mạnh quá.”
“Đây thật sự là tròng mắt của con quỷ nhỏ đó sao?” Chạy vội đến rớt mắt, đây là quỷ gì vậy?
Ninh Túc nói: “Lát nữa sẽ biết ngay thôi, tôi đoán con quỷ nhỏ trong phòng tắm hôm qua chính là đứa bé tôi thấy ở lò mổ.”
Tụi nó giống nhau, đều là những đứa trẻ đang tuổi tập đi, nhưng chúng lại bò trên mặt đất, chẳng khác gì những con vật.
Đoàn xe chạy về hướng nhà chú rể lại đi qua lò mổ lần nữa, lần này không chỉ có nhóm Ninh Túc, mà tất cả người chơi đều nhìn chằm chằm lò mổ.
Những người chơi khác là muốn xem liệu con chó mực có ở đó hay không và lò mổ kia trông như thế nào.
Khi xe sắp đi qua lò mổ, Ninh Túc chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt chuẩn xác nhắm ngay căn phòng tối tăm nằm trong góc.
Đứa bé kia lại bò đến trước cửa, trên mặt chỉ còn sót lại một ánh sáng nhỏ, còn là bên màu nhạt.
Khóe miệng Ninh Túc nhếch lên, vỗ vỗ tròng mắt trong túi.
Xe dừng lại trước nhà chú rể.
Lúc bọn họ xuống xe, chú rể và cô dâu đang đứng ở trước cửa.
Bọn họ đã thay một đồ cưới kiểu Trung Quốc, mũ phượng bằng vàng ròng trên đầu cô dâu tỏa sáng lấp lánh trong nắng.
Khi cả hai vô tình chạm mắt nhau, nụ cười trên môi đều ngọt ngào và hạnh phúc, rạng rỡ như ánh mặt trời.