Ninh Túc tiếp đất đằng trước Chúc Song Song và gã cơ bắp, người trong xe đều đang căng thẳng nên nhất thời không có ai để ý đến việc cậu chỉ nhảy nhẹ một cái mà đã có thể nhảy xa như vậy, trong đầu họ chỉ nghĩ Ninh Túc có vẻ như định bước lên ngăn tài xế.
Nhận ra chuyện này, gã cơ bắp cũng buông lỏng Chúc Song Song ra.
Chúc Song Song quỳ rạp trên đất ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước mông lung nhìn bóng lưng Ninh Túc trước mặt mình.
Người này nãy giờ vẫn luôn ngồi yên trên ghế, mặc một chiếc áo thun trắng phải gấp hai lần ở phần eo, bên dưới mặc một chiếc quần jean bình thường màu xanh, trông như một thiếu niên chưa lớn. Mắt cá chân lộ ra ngoài cũng thon và trắng hơn nhiều so với các bạn nam trưởng thành bình thường, thậm chí nhìn cậu còn nhỏ hơn cả cậu học sinh mặc đồng phục cấp ba ở trên xe.
Cậu không hề do dự đi về phía trước.
Chúc Song Song buông chân ghế ra, cắn răng đứng dậy đuổi theo cậu.
Ninh Túc quay đầu lại nhìn cô, Chúc Song Song khàn khàn nói: “Tôi đi với cậu.”
Ninh Túc từ chối: “Lui ra sau tôi một chút, cô ồn lắm.”
Nước mắt vẫn luôn chực trào nơi khóe mắt của Chúc Song Song lúc này cứ thế mà trào ra, nhưng lại không có phát ra tiếng khóc.
Dưới ánh mắt vô cảm của Ninh Túc, cô không ngừng lau nước mắt, lui về chỗ ngồi ở hàng thứ tư, thấy Ninh Túc vẫn đang nhìn mình, cô dừng lại một giây, tiếp tục lùi về phía hàng ghế thứ bảy, ngồi xuống sau lưng đạo sĩ.
Cô vừa khóc vừa phủi đi bụi bặm trên mặt và cổ mình, nhìn chằm chằm Ninh Túc ở đằng trước.
Cả xe đều không rời mắt khỏi cậu.
Khi Ninh Túc đến gần, những con búp bê nhỏ quanh tài xế càng lắc lư dữ dội hơn, ánh đèn mờ trong xe lúc chớp lúc tắt như thể muốn tắt luôn.
Bọn họ nhìn Ninh Túc chậm rãi đi đến bên cạnh tài xế, kế đó tài xế cũng quay đầu nhìn Ninh Túc.
Mặc dù tài xế chỉ hơi nghiêng đầu và có bộ tóc xoăn dày chắn ngang, nhưng những người khác vẫn không thể thấy rõ được khuôn mặt của cô ta, lúc này bọn họ đều nín thở nhìn Ninh Túc.
Trên mặt Ninh Túc không có cảm xúc gì.
Mọi người nhất thời không rõ chuyện gì đang diễn ra, là tài xế có gương mặt bình thường hay là cậu ta thật sự là một tên mặt đơ?
Gã cơ bắp nói: “Cô ta trông thế nào?”
Ninh Túc nhìn chằm chằm tài xế, suy ngẫm cẩn thận, so sánh với những khuôn mặt trước đó cậu từng thấy qua, nói: “Vẫn còn tính là nhìn được.”
Nghe thấy Ninh Túc nói vậy, người trong xe đều thở phào một hơi.