- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 90
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 90
– Có chuyện gì mà ba mẹ lớn tiếng vậy?
Thằng Tuấn xuất hiện, nó ngạc nhiên và rất đỗi vô tư hỏi, đầu thầm nghĩ chắc là vợ chồng lâu lâu hục hặc chỉ cần con cái nói một chút chắc sẽ hết chứ gì. Vừa thấy nó, ông Tân chụp ngay cái kệ đựng báo tống mạnh Khiến nó hết sức bất ngờ giơ tay lên đỡ:
– Chuyện gì vậy ba?
Ông Tấn lao tới gần nó, gầm lên:
– Mày còn hỏi nữa hả? Mày bước vô đây!
Vừa nói ông vừa kéo mạnh tay nó lôi vào ghế, mất trớn khiến nó ngã bịch xuống cái salon, nó giựt tay ra:
– Ba! Có chuyện gì vậy? Hôm nay ba làm sao thế?- Mày nói coi, mày với con Quyên ai bỏ ai? Hôm nay mày mà không nói thật tao đập cho mày què giò rồi tao đi vô tù tao ở!
Bà Tấn xót ruột la lớn:
– Ông vừa phải thôi nha!
Nghe ba đề cập tới con Quyên Tuấn lờ mờ đoán ra được chuyện chẳng lành, nó cười khẩy với ba mình:
– Humm… ba ơi là ba, ba hết chuyện đi tin lời con nhỏ đó…
Bốp! Ông Tấn tát một cái thật mạnh làm cái mặt thằng Tuấn đỏ rần cả mấy dấu tay:
– Trả treo hả mậy! Tao hỏi thì mày trả lời đi!- Ba…
Tuấn giậm chân, nó thật sự rất tức vì tự nhiên mình bị oan ức quá đổi, nó cung tay thành một nấm đấm rồi… né ra khỏi tầm tay ba nó mình nó gầm gừ:
– Con quỷ cái đó to nhỏ, láo toét với ba chuyện gì vậy? Để con chạy qua đó cho nó biết mùi!
Ông Tấn lại chồm tới thằng con trai mình như một con thú dữ:
– Thằng mất dạy, mày đứng đó! Mày trả lời tao đi!
Tuấn nhìn ba với ánh mặt nghi ngờ:
– Con nói ba có tin không hay là ba chỉ biết tin nó…- Mày…
Ông Tấn mệt mỏi, ngồi bệch xuống ghế đấm tay ầm ầm xuống nệm salon, bà Tấn lúc bấy giờ mới từ tốn hỏi:
– Ba hỏi thì con trả lời đi! Đừng có chọc tức ổng nữa!
Tuấn la lớn:
– Con quỷ đó mấy tháng trước nó bỏ con theo thằng Hoài rồi! Con đã nói với ba hồi chiều rồi mà!
Ông Tấn lại nạt nó:
– Vậy tại sao lúc tao qua thì nó nói nó còn thương mày là sao? Nó nói mày đang bỏ rơi nó!
Tuấn xì cái miệng, cười mỉa mai:
– Nó bỏ con trước mà nói gì vậy trời? Giờ tự nhiên đòi quay lại! Ai mà chịu?- Tại sao lại không chịu? Mày có biết nó là con ai không hả?
Tuấn le lưỡi cười, mặt cậu lộ rõ khinh bỉ:
– Trời ơi! Ba ơi, nó là con ai kệ nó chứ! Liên quan gì tới con?- Tại sao con gái người ta thương mày thật lòng mà mày nở đối xử với nó như vậy hả? Mày có phải là đàn ông không hả? Nó đã hối hận chuyện trước kia tại sao mày lại không rộng lượng mà tha thứ cho nó?
Tuấn ôm bụng cười:
– Ha ha, ba nói chuyện sao dễ nghe quá, nó thích nó quen nó không thích nó đá vậy mà coi được hả trời? Thằng đàn ông nào mà chịu được chuyện đó? Như ba, ba chịu được không? Con người ta chứ có phải cứt trôi sông đâu mà muốn vớt vô ăn lúc nào cũng được….
Trước câu trả lời hổn láo của Tuấn, ông Tấn tháo chiếc giày ra, chọi mạnh về phía nó chửi:
– Thằng mất dạy, ai dạy mày nói với ba mày như vậy hả?
Mẹ của nó cũng khẽ trách:
– Con lớn mà nói chuyện sao kỳ quá!
Tuấn vẫn chưa hết trả treo:
– Ai kêu ba cứ nhắc tới con quỷ đó làm con mất bình tỉnh làm chi! Con tức nó lắm! Nó mới sai người ta đánh con nữa nè! Không tin hả ba mẹ coi đi!
Vừa nói cậu vừa vạch cái áo, xoay về phía ba mẹ với hai lằn bầm tím chạy dài trên lưng. Bổng mẹ thằng Tuấn quay qua hỏi nó:
– Tuấn! Bây giờ mẹ muốn con trả lời thật chuyện này!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 90