Chương 9

Tự nhiên từ ngày xuất hiện câu chuyện của thằng áo vàng thì cuộc sống của thằng Tuấn trở nên đở nhàm chán hơn khá nhiều, nó rất thích châm chọc mối tình đơn phương thầm lặng của thằng Điệp với thằng Tân dành cho thằng áo vàng. Mà nhất là thằng Điệp ấy những lúc mắc cỡ nó ỏng ẹo trông buồn cười đến nôn ruột. Còn thằng Kỳ Trương thì cũng bắt đầu chán ngấy với trò châm chọc hai đứa kia trước lớp vì có lẽ nó thấy chả xi nhê gì tới thằng áo vàng.

Về phần thằng áo vàng thì đúng là có vấn đề thật, sau cái buổi thằng Tuấn chở về hôm ấy thì bổng nhiên nó đâm ra xa lạ với thằng Tuấn luôn. Mà thực ra thì trước kia nó cũng chả bao giờ bắt chuyện trước với thằng Tuấn mà. Thằng Tuấn cười nói, hỏi thăm thì nó cười và trả lời lại, thế thôi. Cái vấn đề mà thằng Tuấn thấy ở đây là nó vui vẻ trở lại khi ngồi chung với thằng Tài và… đùa giỡn như xưa, trông thật là chướng mắt. Thằng Điệp buồn rười rượi trong khi thằng Tuấn thì tức anh ách vì vẫn nuôi mối hận trong lòng chờ dịp trả đũa thằng Quân thật đích đáng….

Đang ngáy ngủ sau một ngày làm việc khá vất vả thì điện thoại của thằng Tuấn reo lên, đó là một số lạ:

– Anh Tuấn, em đang ở trước nhà anh nè, mình đi uống nước nha anh, em có chuyện muốn nói.

Tiếng của Quyên, người yêu 3 năm trời của nó vừa mới chia tay được nửa năm và thật sự chấm dứt trước ngày nó nhập học. Sau khi ngáp một cái uể oải, nó chả thèm đυ.ng đến ly cà phê đã tan nước đá thành một lớp trong suốt phía trên, nó dựa người dài trên ghế dùng muỗng khuấy đều như muốn nhấn chìm mọi kí ức đã qua:

– Sao rồi, em sống với thằng Hoài có hạnh phúc không?

Đáp lại lời nó là câu hỏi của Quyên:

– Anh có còn yêu em nữa không?

Bất chợt nó giật mình, những kỉ niệm trước đây bổng nhiên lại ùa về thật ngọt ngào: Trước đây mỗi khi nó đi làm về là nó qua phòng của Quyên ngủ, chiều hai đứa dậy chạy vòng vòng thành phố ăn uống, chơi đùa, những tưởng tháng ngày hạnh phúc ấy sẽ kéo dài mãi. Còn bây giờ thì sao nhỉ? Với Quyên nó vẫn còn phảng phất một cảm giác gì đó nhưng hình như không phải là tình yêu vì sau những gì Quyên đã gây ra. Mà nó cũng không không muốn nhắc đến hay nhớ lại dĩ vãng đó nữa, nó nghĩ nước mắt dành cho cô ta đã hết. Quyên cầm lấy bàn tay của nó lay lay:

– Anh trả lời đi, anh có còn yêu em nữa không?

Nó rút tay lại, nhắm mắt, lắc đầu…

– Hôm nay Quyên kiếm anh có chuyện gì không?

Quyên như muốn chồm tới nó:

– Anh có thể đưa em đi thật xa được không anh?

Nó trố mắt nhìn Quyên:

– Đi đâu? Tại sao?

Quyên bắt đầu khóc nức nở:

– Em biết, em đã đối xử với anh không đúng, nhưng mà bây giờ em không muốn sống ở đây nữa, em muốn anh dẫn em đi đâu đó thật xa!- Còn thằng Hoài đâu? Anh còn gia đình, công việc của anh nữa… thật là điên rồ… có chuyện gì, em nói anh nghe coi!- Mình bỏ đi đâu đó thật xa rồi hai đứa mình làm lại từ đầu đi anh! Tiền thì em không có thiếu!

Nó bất giác phải… phì cười một cái:

– Trời! Em nói chuyện sao giống trong phim quá! Bình tĩnh lại đi! Có chuyện gì?

Quyên bắt đầu khóc lớn hơn:

– Em có thai, thằng Hoài nói đó không phải là của nó mà là của anh…

Tuấn cười gằn một cái, người yêu mà cô ta kêu là “nó”:

– Thằng đó nói vậy àh? Em có thai mấy tháng rồi…- Bảy tuần…- Bảy tuần! Trong khi đó em và nó quen nhau đã năm, sáu tháng… Mà sao lại để cho có thai? Phá được không?- Em không biết nữa, thằng đó… bệnh hoạn lắm!

Tuấn định vuột miệng nói ra: “Nó bệnh hoạn sao cô theo nó mà bỏ tôi!” nhưng cậu kiềm lại được. Thay vào đó cậu nói:

– Được rồi, em về đi! Anh sẽ nói chuyện lại với nó… ráng mà giữ gìn sức khỏe…



Cái cách “để anh nói chuyện lại với nó” mà Tuấn đề cập chính là một cái xỏ nắm tay đến rướm máu miệng của thằng Hoài:

– Mày có phải là thằng đàn ông không hả thằng chó kia? Tao ghét nhất cái hạng chơi dơ…

Thằng Hoài vừa mới được hẹn ra chưa hiểu mô tê gì thì đã bị thằng Tuấn nhào tới đánh tới tấp, sau khi thấy nó nằm một đống trên cỏ thằng Tuấn dí cùm tay về phía nó nói:

– Mày làm sao cho coi được thì làm, Quyên mà kiếm tao làm phiền nữa là tao chém mày đó! Nên nhớ, mày phải có trách nhiệm với vợ con mày đó!

Nói xong nó rồ xe bỏ đi……