Quyên thấy mình đang giống như một người hùng vậy! Bởi vì sau tuyên bố của nó mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó cả. Nó uỡn ngực ra nói lớn:
– Ảnh đang chơi trò Pede với thằng Pede kia! Ảnh chỉ là nạn nhân bị dụ dỗ, lôi kéo thôi hà! Gia đình mình phải nhanh chóng đưa ảnh thoát ra trước khi quá muộn!
Mẹ Tuấn hỏi lớn lên:
– Nhưng mà thằng đó là ai? Con đừng nói là…
Quyên gật đầu:
– Dạ đúng rồi đó cô! Thằng Quân đó!
Bà khẽ chau mày:
– Quân àh… Tại sao lại là thằng Quân?
Ông Tấn ước chi mình có một cái lỗ để chui xuống trước gia đình “đối tác bự”. Thằng con trai ngỗ nghịch của ông hôm nay nó đang tri phân trét đất lên mặt ông rồi. Ông gầm gừ với vợ dù rằng giọng đang giữ vẻ hết sức bình tĩnh vì đang ở nhà khách:
– Bà cũng biết thằng đó àh? Vậy mà bà còn cho nó chơi chung là sao?
Quyên nói thêm vào:
– Thằng đó nó Pede dữ lắm đó, nó lợi dụng anh Tuấn quá trời… Con nghe bạn ảnh kể lại hả chiếc xe Xì Po của thằng đó chạy là là…
Ông Tấn nóng lòng hỏi:
– Là sao hả con?- Là… ảnh lấy tiền chung của tụi con để dành rồi mua cho thằng đó chạy đi học đó! Chứ nhà thằng đó dưới quê tiền đâu mà mua nổi chiếc xì po mắc tiền như vậy chứ!
Mẹ thằng Tuấn lắc đầu thở dài. Trong khi bé Tư thì nhìn con Quyên bĩu môi. Ông Tấn tay đang nắm thật chặt nhưng vẫn đang còn rất run. Ông liếc nhìn thì thấy ông Hùng đang khẽ nhếch mép lên cười cho hoàn cảnh của ông thì phải. Bây giờ ông phải làm sao đây? Ông chỉ muốn chạy liền về nhà hay đâm đầu vô cột điện cho rồi. Nhưng đang được mời tới ăn tối thì lẽ nào… Cũng hên mẹ của Quyên đã giải cứu được vòng vây cho ông:
– Thôi, đồ ăn dọn xong lên hết rồi, anh chị qua ăn đi cho nóng, chuyện đó từ từ mình tính sau đi! Trời đánh tránh bữa ăn!
Sau đó bà la con mình:
– Con nhỏ này! Không đợi ăn uống xong rồi nói! Bé Tư, theo bác nè con! Còn Quyên nữa, qua phụ mẹ dọn chén nè!
Nàng giậm chân tại chỗ:
– Mệt! Con ăn không nổi đâu! Con muốn nói chuyện với chú Tấn hà… Chú Tấn ăn xong đi rồi con nói chuyện tiếp!
Mẹ thằng Tuấn khẽ chau mày, nắm tay bé Tư bước đi! Ông Tấn rất cố gắng để có thể đứng vững dậy. Ông thấy giống như ai đang xát ớt vào mắt mình hay sao mà nóng phừng phừng, môi ông run lên:
– Chú cám ơn Quyên đã nói cho chú hay, chú mãi lo đi làm để nuôi anh em nhà nó nên…
Ông Hùng vỗ vai ba thằng Tuấn một cái thân tình:
– Làm gì thì làm cũng ráng để ý lo cho con cái một chút chứ anh Tấn! Tôi là tôi theo sát con mình lắm đó! Anh cũng đừng có nóng, có gì từ từ mà khuyên bảo nó, chơi chán thì cũng sẽ hết thôi! Xã hội bây giờ bọn trẻ nó loạn tới mức khó tin luôn đó anh ơi! Thôi! Qua ăn cơm đi!- Dạ, anh Hùng nói phải! Chậc… thiệt tình!…
Chỉ cần nhìn sơ là biết ông Hùng rất yêu thương con gái của mình rồi, vậy mà thằng Tuấn nghịch tử của mình nó dám gạt mình, thật là tức điên lên được, mình không tin là mình không dạy được nó. Lần này nó dám đua đòi chơi cái trò đồng tính luyến ái gì mà báo đài, xã hội người ta lên án nữa chứ. Một thứ tệ nạn còn bại hoại ghê gớm hơn cả hút chích, cờ bạc nữa. Trời ơi, đó là có phải là thằng con của mình không? Cũng hên mình sinh nó ra nên mình hiểu nó chỉ nhất thời hùa theo chứ không có ỏng ẹo, ẽo lã như cái đám kia. Có lẽ mẹ nó đã nuông chìu nó quá mức!
Còn ông Hùng thì yếu điểm của ổng chính là con Quyên, mà hình như con Quyên lại đang yêu con mình. Con với cái chả biết thương yêu cha mẹ gì cả? Sao mà mình khổ thế này. Gặp công ty đang trên đà phá sản nữa!…
Có lẽ chưa có bữa ăn nào khó nuốt và khủng khϊếp như bữa ăn ngày hôm nay của ông bà Tấn. Trước khi ra về Quyên rươm rướm nước mắt căn dặn ông Tấn:
– Chú Tấn, chú phải lấy công bằng lại cho con đó, con thương anh Tuấn thật lòng mà, kiếp này con mà không cưới được ảnh là con đi tu luôn đó! Thà ảnh quen một đứa con gái thì con không tức, đằng này ảnh lại đi chơi với một thằng Pede gớm ghiếc..
Ông Hùng thấy con mình cứ theo bám ông Tấn hoài nên cũng đâm ra xót ruột, ông trấn an cục cưng của mình:
– Con gái ba hư quá! Chả lẽ chú Tấn đây không biết suy nghĩ lựa chọn giữa con với cái thằng Quân gì đó hay sao mà làm gì con lo lắng dữ vậy? Ngoan nghe lời ba đi, đừng có buồn rầu nữa!
Quyên quay qua nũng nịu với ba:
– Ba, nói với với chú Tấn một tiếng đi ba! Con sợ mất anh Tuấn lắm.. ba… ba không nói là con chết cho ba coi đó!
Ông Hùng gõ đầu yêu con gái:
– Con nói bậy không sợ ba buồn àh? Anh Tấn này, thôi thì…
Ông Tấn đang lơ lửng đâu đó đăm chiêu suy nghĩ, khi nghe ngài ông Hùng mở lời thì chợt tỉnh lại, ông nói luôn:
– Ấy chết! Anh Hùng đừng nói vậy, tôi biết mình phải làm gì mà, bé Quyên chú xin lỗi con, con đừng quá lo lắng, chú hứa nhất định sẽ làm cho ra lẽ chuyện này, chú sẽ bắt nó đi qua nhà xin lỗi con, được chưa?
Quyên lắc đầu “lễ phép”:
– Con không cần đâu! Chỉ cần anh về lại với con là được rồi!
Mẹ thằng Tuấn nhăn nhó, khó chịu từ nãy giờ, bà huých tay chồng ra hiệu xin phép gia đình ông Hùng về nhà. Ông Hùng lắc đầu đi vào nhà, còn Quyên thì hí hửng chạy lên phòng điện thoại báo cáo lại cho thằng Kỳ Trương nghe chiến tích mình vừa lập được. Anh Tuấn ơi phen này anh có mọc cánh cũng không thể nào bay khỏi tầm tay em được đâu! Con Quyên này đã nói là sẽ làm. Đã muốn thì phải được! Chỉ tội cho gia đình ông Tấn đón Taxi về nhà, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, không ai nói với ai lời nào…