- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 77
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 77
Công tình mình dẫn xe dắt bộ vô cả khúc cho mẹ không thức giấc thì có một xe máy chạy vô nhà xé tan màn đêm yên tỉnh. Mẹ vẫn chưa hay là con trai cưng đã về nhà và đang nằm ngủ bên kho cứ tưởng tiếng xe ấy là của nó nên bật đèn, mở cửa chạy ra mắng:
– Thằng quỷ, đi đâu làm gì mà về khuya dữ vậy?
Có tiếng trả lời khiến thằng Quân như muốn… té xuống giường:
– Con nè bác! Ủa ông Quân chưa về tới nhà nữa hả? Í.. mà… xe ổng kìa!
Bạn biết ai không?
– Thằng Tuấn đó hả bây? Rồi thằng Quân đâu?
Quân lồm cồm bò dậy, bật đèn trong kho, bực bội trả lời:
– Con nè mẹ, ngủ nãy giờ rồi!- Ủa, mày về ngủ rồi hả? Ừh thôi, Tuấn rữa chân rồi vô ngủ với nó luôn đi, để tao qua lấy thêm mền gối!
Nghe cái tiếng “Dạ” hí hững đầy đáng ghét của nó khiến thằng Quân bước ra sân nhà, mắt nhắm mắt mở càu nhàu:
– Ở đâu ra vậy? Người gì đâu lì lợm hết sức! Lổ tai cây hả?
Thằng Tuấn cười hí hửng không thèm để ý những gì thằng Quân nói mà tự động ôm mền gối từ tay mẹ của nó và leo lên cái đi-văng giả bộ ngáp dài thành tiếng một cái thật dối trá nữa chứ:
– Hơiiii.. buồn ngủ quá..!- Nè nè… bộ tui giỡn với cậu hả?
Tuấn phủi tay:
– Giờ không cho tui ngủ ở đây ở đây phải không? Tui… về à!
Biết chắc là bị tên nhóc này gài vô thế nên Quân đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Giờ này hắn đã bước vô nhà rồi nghĩ sao Quân sẽ yên thân với mẫu hậu nếu để nó xách xe lên thành phố. Đúng là tên nhóc này lắm mưu nhiều kế thật. Quân hậm hực leo lên giường la hét:
– Vén mùng thì vén ít thôi, banh chành ra muỗi nó vô thui chết sao, cái thằng này!
Hắn im re giả bộ ngoi đầu lên bốn góc mùng tìm muỗi đập, Quân tắt phụp cái đèn và chung vô tiếp tục kiếm chuyện:
– Đi làm mà một tháng nghĩ hết hai mươi ngày! Bà Nương này cũng hay thật!
Trong ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ hắn nằm xuống cười hề hề:
– Miễn trưa mai tui lên làm sổ sách tổng kết cho bả là được chứ gì! Mấy cái khác thằng Điệp, thằng Tân lo hết òi!- Giỏi lắm đó! Tối ngày đánh đấm, nhậu nhẹt, gái gú!
Hắn lại cười:
– Đâu có đâu! Bỏ hết rồi mà…
Quân tính làu bàu thêm cái gì đó nữa nhưng chả biết nên chửi thằng nhóc cái gì nữa bây giờ… hắn bây giờ mới bắt đầu nhỏng nhẻo:
– Tui bị tụi nó đánh bầm tím sau lưng luôn nè, ông sứt dầu cho tui đi!- Mệt, tự sứt đi! Không có dầu!- Xạo, dầu ở ngăn ngoài của cái cặp ông đó! Sứt đi mà…- Mệt! Không là không!
Thằng quỷ ấy tự nhiên lắm, nằm ngữa lưng ra vạch áo lên làm như là người ta chịu thoa dầu cho hắn rồi vậy! Chả biết con cái nhà ai mà kỳ cục dữ thần vậy!
– Đánh lộn hay lắm mà, giờ lếch về hành hạ người ta!- Tại thằng Kỳ Trương chứ bộ!- Còn đổ thừa nữa…
Hic hic, sao mình lại xoa dầu cho hắn vậy nè trời!
– Chỗ kia nữa, chỗ đó rát quá trời kìa… đau muốn chết! Tui mà gặp lại mấy thằng đó tui sẽ…- Sẽ sao?
Quân đấm mạnh một cái một lưng làm thằng nhỏ la lên oai oái:
– Á chết tui!
Nghĩ lại bốn thằng kia đang ngụp lặn dưới sình lôi hai chiếc xe lên Tuấn thấy hả hê hết sức. Quân đập vô lưng nó thêm một cái:
– Đánh lộn sướиɠ lắm hay sao mà còn cười nữa hả?- Hi hi… tối thui vầy mà ổng cũng thấy tui cười hả? Chắc nhìn kỹ lắm đây!
Quê độ Quân buông tay ra:
– Mệt. Ai thèm nhìn!
Cậu thở một cái và cũng bắt đầu ngã lưng nằm xuống. Tên nhóc kia được đằng chân lân đằng đầu nè:
– Quay mặt qua tui ngủ nè… đi…- Mệt, ngủ, nhiều chuyện quá! Cấm đυ.ng tới anh nha!
Nói thiệt, chắc lúc bác gái mẹ thằng Tuấn mang bầu hắn toàn ăn thịt trâu với lẩu dê hay sao mà hắn… dê thấy ớn và lì như trâu vậy đó. đã bảo là cấm đυ.ng rồi vậy mà hắn cũng ráng nằm xích vô lấy tay ôm bụng mình. Hic hic! Hắn còn hôn thật sâu lên sau ót mình nữa, chán ghê! Thôi ngủ… kệ bà hắn đi! Cũng không có gì là quá đáng mà phải không?
Thấy Quân im lặng cái là cái tên nhóc lại giở trò tiếp. Cái tay hắn ban đầu ôm bụng nha, sau đó cái bắt đầu lần mò xuống khu vực rốn, bàn tay hắn càng lúc càng thận trọng di chuyển với tốc độ chậm dần, chắc cũng sợ, khi vừa sắp tới… chỗ hắn cần muốn tới thì Quân chụp tay một cái làm anh chự giật mình. Quân quay qua liếc hắn:
– Nè xuống đất nằm ngủ nha! Bộ tưởng anh giỡn hả?
Biết không thể dùng miệng khơi khơi với tên này, Quân dùng cả chân tay phối hợp tống hắn ra tuốt mé giường bên kia hầm hừ:
– Xích qua góc kia ngủ! Cấm lại gần nữa!
Tội nghiệp anh chự coi vậy mà cũng biết nghe lời, tiu ngĩu nằm xa ra, gương mặt phụng phịu trong đêm mới đáng yêu làm sao ấy! Chỉ cần tạo một tiếng động nhỏ là Quân quay phắt qua nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Nói chung là bị đánh giá nhiều quá, phải khó lên thôi! Mắc công người ta nói mình này nọ, mà mình không này nọ thì sao có.. phim để chúng nó coi! Đáng đời! Ai kêu chê bai mình làm chi bây giờ không có phim hay coi thì đừng có trách nhé! Quân chỉ thật sự dám ngủ khi nghe tiếng thở đều đặn của hắn vang lên.
Vậy mà khốn nạn ghê! Tới sáng thức dậy chả hiểu sao Quân lại thấy hai thằng đang nằm sát rạt giữa giường. Hơn thế nữa, hơn thế nữa ngoài cái chuyện hắn đang ôm mình cứng ngắt thì một tay của hắn, hu hu hu… một bàn tay của hắn lại… để ở cái chỗ mà không nói ra chắc ai cũng biết là ở đâu. Mình có hay biết gì đâu chứ! May mà lúc đó mẹ mình không có qua thấy, bả mà chứng kiến cảnh đó chắc mình bị cạo đầu trét dầu hắc rồi quá! Mà bạn cũng biết trạng thái của… của.. cái quỷ sứ ấy vào buổi sáng như thế nào rồi đấy, vậy mà nỡ lòng nào hắn chọc phá không để cho thằng nhỏ ngủ yên, hèn chi mình giật mình thức giấc. Trời ơi, nhìn cái mặt thằng Tuấn kìa: không biết là hắn đang ngủ thiệt hay là đã thức nữa… tức quá đi thôi! Chả biết đêm qua hắn có còn làm gì mình không nữa. Hic hic Có ai rình mò thấy gì không nói cho em biết với em xử hắn luôn một thể.
Ngoài sân có tiếng chó sủa, thằng Kỳ Trương làm gì mà ghé nhà mình sớm thế nhỉ?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 77