Tối đó sau khi đi học về Quân qua xe chở thằng Hoàng, Tuấn chở Hiền và…. Điệp chở thằng Tân. Con Hiền ra giọng chỉ huy:
– Ủa hai ông này đi theo bọn này chi vậy?
Thằng Điệp bối rối thì được thằng Tân giải vậy:
– Thì.. thì tụi anh là một cặp nè, đi theo được hôn!
Con Hiền té ngữa ra:
– Trời ủa vậy hả? Sao bữa trước đi xe riêng?
Sau đó cô nàng lại bán tín bán nghi quay qua hỏi:
– Hai ông phải một cặp thiệt không đó?
Tội nghiệp hai thằng đó gật đầu như gà mổ thóc. Con Hiền nói:
– Ngộ vậy ta, thường tui thấy mấy cặp như vậy thì một đứa cứng, một đứa mềm, còn hai ông thằng nào cũng dẽo queo hết, vậy ai là chồng, ai là dzợ?
Thằng Điệp nghe nhận xét của con Hiền ghiến răng… chửi thằng Tuấn không tiếc lời về chuyện dẫn ở đâu ra con ghệ mà có chút xíu duyên dùng nào là… nó chết liền. Tân cười hì hì hì:
– Mới quen nên chưa chia vai được!
Con Hiền nói:
– Nhìn ông Quân với thằng Hoàng kìa, phải rõ ràng như vậy đó! Hai ông thằng nào làm chồng phải cứng rắn lên nghe chưa.
“Trời ơi, con nhỏ này lên vai làm bà nội hồi nào vậy trời?” Điệp rủa thầm. Tuấn cười nghiêng ngã trước những nhận xét và hiểu biết ngô ghê của nàng người yêu nó. Bất chợt nó tự hỏi: “Nếu nó và thằng Quân quen nhau thì sao? Ai làm chồng? Ai làm vợ nhỉ? Nó thì không đời nào làm vợ rồi đó, mà thằng Quân thì lại có vẻ giống.. chồng hơn.” Nó mỉm cười với suy nghĩ đó. Trên kia thằng Hoàng bạn con Hiền cái miệng không liền da non hay sao mà thấy nó chóp chép từ lúc leo lên xe cho tới giờ, tay chân, điệu bộ thì múa may hết sức máu lửa. Thằng Quân thì cười nghiêng ngã, trông có vẻ hạnh phúc lắm. Chả lẽ thằng Quân dễ dàng thích một ai đó tới vậy sao?
Tới quán cam dâu, 99% từ ngữ hôm ấy là do thằng Hoàng và con Hiền thay phiên nhau nói và bình phẩm về mọi thứ trên đời, công nhận, hai đứa đó làm bạn thì đúng bài ghê… Quân thì nhìn Hoàng cười hoài, mắt nó hình như ánh lên niềm hạnh phúc thì phải. Tuấn thì chả buồn nói gì hết, chắc hai thằng bạn kia của nó cũng đang bầm gan tím ruột. Thằng Hoàng trề môi nghiêng mình điệu nghệ kéo dài cái giọng ra nhận xét:
– Trời ơi, mày nghĩ sao mà dẫn cả đám vô cái quán này vậy Hiền… ghế mủ, bàn mủ, lùn xủn như mày vậy đó, không kiếm cái quán nào nó ấm cúng, sang trọng một tí?- Tao có biết đâu, ông Tuấn chở mà.
Quân bổng nhiên chau mày:
– Quán này thì sao Hoàng? Anh thích quán này!
Cái miệng thằng Hoàng dẽo queo, công nhận so với thằng Điệp, mức ỏng ẹo của thằng Hoàng đáng để xếp vào hàng bậc thầy:
– Ủa anh thích quán này hả? Xin lỗi em không biết, chắc do ở đây bán ngon hả anh? Nhưng liệu có an toàn vệ sinh thực phẩm không anh?
Nó làm một lèo, con Hiền chêm vô một lèo, hai đứa nó lại bắt đầu chuyển sang đề tài… an toàn vệ sinh thực phẩm bằng một mở đầu hết sức quen thuộc mà người ta thường thấy “Nhắc tới chuyện an toàn vệ sinh thực phẩm tao mới nhớ nha, hôm bữa cái…”. Thằng Tuấn là nó nhức đầu với hai đứa đó luôn. Lần đầu tiên nó thấy con Hiền nói nhiều đến như thế. Tuy nhiên chẳng bằng phân nửa thằng bạn Hoàng yêu dấu của nó nữa. Thằng kia đúng là cao thủ về nói nhiều. Hic hic, thử tưởng tượng trong lớp hai đứa nó học chung thì sao nhỉ? May là gặp nhau mỗi ngày nói còn chưa đã hay sao mà hôm đi ra mắt “người ta” cũng tự nhiên như trong lớp là sao chứ? Vậy mà sao thằng Quân luôn mỉm cười nhỉ? Chẳng lẽ thằng Quân thích thế?…
Trên đường về, Tuấn nhăn nhó với con Hiền:
– Bộ em tính làm mai thằng đó cho ông Quân thiệt hả?-Ừh, có vẻ như ổng cũng thích nó… không ngờ ổng là như vậy luôn!
Chợt như nhớ ra điều gì thằng Tuấn nói:
– Em làm vậy là chết rồi, em biết sao thằng Điệp với thằng Tân đi theo chung không?- Anh đừng nói là…- Chứ gì nữa, hai đứa nó thích ông Quân lắm đó, nay thằng Quân mới chia tay thằng Tài, người ta chưa kịp làm gì hết thì em đã nhảy vô “ăn cơm hớt” rồi, sau này đừng có bày đặt làm mai làm mối nữa nha cô nương. Ăn cơm nhà mà lo chuyện người ta không hà.-Chết rồi, em đâu có biết đâu! Có sao kkhông anh?
Tuấn gãy đầu:
– Ai biết nè, hy vọng là thằng bạn em không thích anh Quân…
Dù nói vậy nhưng thằng Tuấn nghĩ chắc chuyện đó mong manh lắm đây. Thằng Quân như vậy ai nhìn mà không thích thì… chắc có vấn đề. Con Hiền trầm ngâm:
– Thằng Hoàng nó mê trai lắm, gặp ngay anh Quân nó mà không thích thì em đi bằng đầu… giờ sao đây anh? Thấy có lỗi với anh Điệp quá!- Còn thằng Tân nữa đó.
Tuấn tính nói thêm… “Còn anh nữa đó!” nhưng cũng hên là nó không nói. Vì thực sự nó cũng không biết mình đang làm sao nữa!…
Tuấn chợt nhớ ra nó đang giữ một… thứ tài sản hết sức vô giá đó là hình ảnh và clip “mát mẻ” của thằng Quân. Nó cẩn thận đổi đuôi sang tên khác để phòng trường hợp kẻ gian xâm nhập cơ sở dữ liệu thì cũng không thể xem được. Khi nào cần xem nó mới đổi đuôi lại cho đúng định dạng, nó cảm giác mặt nó nóng ran lên mỗi khi xem lại cái đoạn nó, thật sự chưa có gì kí©h thí©ɧ nó nhiều đến như vậy. Nó phân vân là có nên tung ra cho đám thằng Kỳ Trương biết không? Nó nghĩ có lẽ nó chấp nhận thua cuộc thì hơn. Nó muốn giữ những cái này là của riêng một mình nó, nó cũng đang tự hỏi liệu khi thằng Quân biết ra thì… thì sẽ sao nhỉ?