Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tự nhiên bây giờ thằng Tuấn thích đi học ghê gớm. Vì nó đang rất nôn nao muốn biết tình hình chiến sự của thằng Quân và thằng Tài ra sao sau cuộc đi chơi đầy sóng gió. Tâm trạng nó rất vui vì tối qua được ngủ chung và ôm ai đó vào lòng mà. Thằng Điệp và thằng Tân vẫn chưa hay biết đang say sưa kể về chuyến cắm trại thú vị của tụi nó. Lúc sáng thấy có 9 cuộc gọi nhỡ của em Hiền nó tắt máy cho tới bây giờ luôn. Chắc em ấy đang điên lên vì nó. Đám thằng Kỳ Trương và nó bàn về vụ án thằng Quân:

– Sao rồi Tuấn, dạo mày thấy mày án binh bất động quá vậy? Hay là đang đánh ở mặt trận khác?

Tuấn cười hề hề:

– Sắp thành công rồi mày ơi, nhưng mà làm sao biết được là tao thắng cuộc?

Thằng Kỳ Trương nói:

– Thì chỉ cần mày lên giường được với em ấy thì coi như tụi tao thua!- Vậy thì coi như mày thua chắc, tao đã lên giường với em ấy cả trăm lần rồi!- Thôi đi, cái mặt mày xạo thì chừa một chút cho người khác làm ăn với!- Thiệt!

Bằng Kỳ Trương hùng hổ:

– Nói phải có bằng chứng!- Bằng chứng thế nào mới thuyết phục?- Cảnh em ấy lên giường với mày trong tình trạng không mãnh vải che thân!

Thằng Tuấn nhe răng:

– Chỉ cần tao có hình ***y 100% của em í là được chứ gì?- OK! Nhưng phải trong tư thế nằm trên giường nha, chứ ở truồng mà chạy ngoài đường cũng không được đâu!- Cả clip quay phim nữa thì sao?- Càng tốt chứ sao!

Thằng Tuấn im lặng cười và đắc thắng, nó nghĩ chưa vội đưa ra những bằng chứng sống động vô giá kia:

– Ok Tụi bây chờ đi! Không lâu nữa đâu….

Thằng Quân lầm lì xách ba lô vô lớp, thấy nó, Tuấn nhe răng ra cười cầu may ngay nhưng tiếc là nó chẳng thèm đoái hoài, làm thằng này quê độ ghê nơi! Tối mới ngủ chung vậy mà giờ này lại… trở mặt. Tức mình thằng Tuấn cũng quay lưng đi. Tài hôm nay chưa tới thì phải, hèn chi tâm trạng thằng Quân không được vui cho lắm, nó mở máy và im lặng ngồi một mình. Thấy thế Thằng Kỳ Trương chạy qua hỏi thăm:

– Quân, sao hôm nay trông em buồn thảm quá vậy? Có phải do bạn Tài nghĩ học không?

Thằng Quân im lặng một lúc rồi xách cặp bỏ ra khỏi lớp. Tuấn tức lắm nhưng không dám nói gì cả, thái độ lạ đời khác hẳn mọi khi của thằng Quân cũng làm cho thằng Kỳ Trương ngạc nhiên, nó không dám ghẹo nữa, chỉ chờ thằng Quân khuất bóng thì thằng Tuấn la thằng Kỳ Trương:

– Mẹ bà, mày nói vậy chi để “dzợ” tao nó quê nó bỏ đi mất biệt rồi kìa, sao mà cua được đây?

Thằng Kỳ Trương cười hề hề:

– Xin lỗi, xin lỗi, mình không biết! Để lần sau mình rút kinh nghiệm.

Thật tình bây giờ không biết nó có dám mở miệng ghẹo thằng Quân ngay trước lớp không nữa, nó sợ và thật lòng nó cũng không có hứng thú ghẹo nữa, nó muốn nói ra những lời thật lòng. Thằng Quân đi về thật rồi, nghe thấy tiếng Xì po ngoài bãi xe là đủ biết. Thằng Tài hôm nay nghĩ học, có lẽ đó là lý do khiến thằng Quân cũng đi về. Tuấn buồn rầu nghĩ. Bữa kế tiếp thì thằng Tài đi học, trong khi đó thằng Quân lại nghỉ… tội nghiệp không có thằng Quân ở đó thằng Tài chỉ biết chịu trận trước những lời chọc ghẹo hết sức khiếm nhã của thằng Kỳ Trương. Ra chơi Tuấn kêu thằng Điệp, thằng Tân điện thoại rủ thằng Quân đi uống cà phê…à không uống sinh tố cam dâu. Chứ quả thật, không có thằng Quân, ba thằng nó học nhưng đầu óc chắc cũng chả tiếp thu được gì….

Ở quán nước thằng Tuấn huyên thuyên ghẹo con Thủy đủ trò, cô chủ quán khá lanh lợi và dễ thương. Ba đứa ngồi khoảng 10 phút thì thằng Quân đi bộ tới. Thoáng thấy thằng Tuấn mặt nó vẫn tỉnh bơ trong khi đó nó lại mỉm cười ngay với thằng Điệp. Điều này khiến thằng Tuấn thấy chơi vơi, hụt hẩng. Quân ngồi xuống cười thật tươi, mặc nhiên giống như là nó coi như không có sự hiện diện của thằng Tuấn trong đó thì phải:

– Cha, hôm nay có chuyện gì mà Điệp rủ anh đi uống nước vậy ta?- Sao hôm nay anh Quân nghĩ học vậy!

Thằng Quân nói xa xăm:

– Thì lâu lâu nghĩ vài ngày cho nó khuây khỏa đầu óc. Đâu có bị cấm thi đâu mà lo.

Điệp nhìn Quân lo lắng:

– Em đọc trên blog của anh… thấy hình như anh thất tình phải không? Cuối tuần vừa rồi có chuyện gì xãy ra với anh àh?

Thằng Quân cười:

– Chuyện đời mà em, hợp rồi tan!

Thằng Tân im lặng nãy giờ bổng chọt vô nói:

– Anh Quân, anh có coi tụi em là bạn không?- Ok!

Quân trả lời không rõ ràng câu hỏi, thằng Tân nói tiếp:

– Vậy anh thất tình ai vậy? Anh có thể nói cho em nghe không?

Quân xoa đầu thằng Tân cười nói (điều đó làm cho hai đứa khác ghen tỵ):

– Thật là khó trả lời, hỏi cách khác đi! Anh không muốn nhắc cái tên đó!

Thằng Điệp gợi ý:

– Hay là tụi em nghi ngờ ai thì tụi em nói tên anh chỉ cần lắc đầu hay gật đầu thôi! Được không anh?

Sao trước mặt hai đứa kia Quân nó vui vẻ dễ chịu quá vậy, và hình như thằng Quân nãy giờ chưa nhìn lấy thằng Tuấn một cái nào cả. Thằng Điệp hỏi:

– Người yêu anh ở đâu? Câu này dễ, trả lời được không anh?- Ok! Quận 8!

Hai thằng kia có biết là nhà của thằng Tài ở quận 8 không nhỉ? Chắc là không, chỉ có mình thằng Tuấn biết thôi. Điệp không mấy quan tâm tới câu trả lời kia cho lắm, nó hỏi tiếp:

– Sao anh thất tình?- Bị đá!- Tụi em có biết người đó không?- Câu này hơi khó à nha, vì bạn bè chung của anh và Điệp chỉ toàn là con trai không mà…

Thằng Tân lại hỏi:

– Có học chung lớp mình không?

Thằng Quân thích giỡn với thằng Tân lắm hay sao áh, nó nhéo mặt thằng Tân một cái:

– Chú này hỏi kỳ ghê, lớp mình toàn con trai, hỏi vậy là ý đồ gì đây! Ừh! Trong lớp mình đó!

Hai thằng kia ồ lên một cái. Trong khi đó thằng Tuấn vẫn im lặng. Điệp nói:

– Em biết ai rồi!- Chắc anh buồn nhiều lắm hả?- Anh không buồn, chỉ lo thôi!

Hai thằng kia tươm tướp làm ra vẻ quan tâm lắm:

– Lo gì? Anh lo cái gì?- Anh lo không còn ai chở đi học nữa…

Thằng Tân vọt miệng:

– Hay để em qua chở anh đi cho!

Thằng Điệp liếc thằng Tân một cái dài ngoằng:

– Không tới lượt mày đâu, hay để em chở cho anh Quân.

Quân cười:

– Cám ơn, vui thật! Vậy phiền hai đứa mỗi ngày thay phiên nhau chở anh nha!

Tất nhiên Tuấn biết nó không là cái gì để có thể giành giật hợp đồng béo bở này. Y ta buồn rầu im lặng còn thằng Quân thì dường như không thèm quan tâm tới nó nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »