- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 27
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 27
Cứ thế nó thiêm thϊếp ngủ, một lần nữa trong mơ ánh mắt buồn bã xa xăm của thằng Quân lại hiện về, thậm chí là tiếng xe Xì Po cũng xuất hiện trong đó một cách hết sức rõ ràng cụ thhể …
– Anh Ba có bạn kiếm kìa!
Nhỏ em gái thay vì lay nó dậy thì lại lấy chân đá vào lưng nó… ình ình. Quái lạ, nó đã tỉnh rồi mà sao vẫn nghe tiếng Xìpo nổ nhỉ? Nó dụi mắt và nhìn ra cổng. Oh.. chúa ơi, không thể tin vào mắt nó được nữa, chiếc xe của thằng Quân đang đậu trước nhà nó. Tự nhiên nó lại cảm giác như muốn nhảy cẩng lên trời, nó nhào ngay xuống nhà. Quân mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần Jean trông hết sức thư sinh và lịch lãm đang gật đầu thưa mẹ nó, con nhỏ em rúc rích cười trốn tuốt đằng sau nhà rồi ló cái đầu lên nhìn lén. Tuấn giả bộ ngáp một cái và vô tư hỏi thằng Quân, nó đang rất cố gắng để không bật cười hạnh phúc:
– Đi đâu dzậy cha nội? Sao biết nhà tui hay dzạ?
Con em ở sau nhà cười lớn:
– Anh Ba nhà này dzô dziên thúi từ đó tới giờ. Hỏi vậy cũng hỏi!
Còn mẹ nó thì tặng một cái liếc nghiêm khắc vì câu hỏi khiếm nhã kia. Sau đó bà quay qua hỏi thằng Quân vài câu xã giao. Xí… cái thằng đạo đức giả, trông cái kiểu cách nó lễ phép gì mà nhìn chướng con mắt quá! Quân sau khi trả lời một số câu đại loại như: “Con là gì của thằng Tuấn?”, “Nhà con ở đâu?”, “Có đi làm gì chưa?”, “Có gia đình chưa?”, “Ba mẹ con làm gì?” thì nó quay sang nhìn thằng Tuấn cười và đá lông nheo một cái. Bản lĩnh lắm thằng Tuấn mới nhận ra đó chỉ là một lời rủ rê đi chơi, nếu không hồn phách nó chắc đã lên tiên. Lần đầu tiên sau khi thay đồ xong, nó ngắm mình thật kỹ trước gương. Nó đã mất đến vài phút để lựa bộ đồ mà nó thích nhất, trước kia dù là hò hẹn với bất cứ ai đi nữa thì mở tủ thấy cái gì lọt vào mắt nó quơ cái đó mặc vào không cần quan tâm. Lần này đúng là một ngoại lệ hết sức đặc biệt. Đến nổi nhỏ em gái phải thét lên và xuýt xoa:
– Má ơi, anh Ba, với anh Quân rủ rê nhau đi cua gái hay sao mà “ngựa” quá trời luôn! Trời ơi thơm phức luôn! Sao anh dám lấy chai nước hoa của em?
Nó đỏ mặt cốc đầu con em nhiều chuyện và cắt ngang buổi trò chuyện của mẹ nó và thằng Quân khi họ đang sắp chuyển sang giai đoạn tìm hiểu những chuyện riêng tư:
– Mẹ, hỏi kỳ quá! Làm vậy mốt bạn con sao dám ghé nữa…
Mẹ nó im lặng, nhìn nó trách móc, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười gật đầu khi thằng Quân cúi đầu thưa và xin phép… rút lui! Cổng vừa được con em nó khóa lại là thằng Tuấn hỏi lại cái câu ban nãy:
– Đi đâu vậy? Sao biết nhà tui!
Thằng Quân mỉm cười nhìn nó thật lâu rồi chặc lưỡi:
– Bạn Tuấn hôm nay nhìn đẹp trai dữ thần luôn nha! Nhất là… cái này nè!
Thằng Quân tiến tới gần và bóp nhẹ lên vành tai có đeo bông của nó, sau đó ra lệnh một cách dứt khoát:
– Lên xe đi!
Sau khi yên vị ở đằng sau thằng Tuấn la lớn:
– Trả lời câu hỏi của tui đi!
Thằng Quân cười:
– Trong lớp có mấy người biết nhà nhóc?- Hai!- Vậy hiểu rồi chứ gì! Giờ rãnh không?
Nó không trả lời mà hỏi ngược lại, tất nhiên với thằng Quân thì giờ đây, nó luôn rất rãnh:
– Có chi không?- Trả lời trước đi!- Hên xui!- Vậy là hiểu.
Thằng Quân phóng xe như điên về hướng quốc lộ 1A… Tuấn hét lên trong gió:
– Đi đâu vậy ba?- Về quê!- Quê ai?- Anh!- Chi?- Chơi!- Rãnh dữ…- Đi không?- Ừh… thì…- Thì sao?- … hên xui!
Chưa đầy 20 phút, hai thằng đã ra ngoại ô thành phố, bằng chứng là đã có sự xuất hiện của ruộng đồng, vườn tược. Mặc dù rất buồn ngủ nhưng thằng Tuấn vẫn cố gắng không ngồi sát và không hề dựa vô thằng Quân dù rắng chiếc xe quỷ quái kia lúc nào như cũng muốn người ngồi sau bổ nhào về phía trước. Tuấn bắt chuyện:
– Sao không bao giờ thấy ông lấy xe này đi học vậy? Nhìn ngầu quá trời!- Chạy xe này con gái thấy nó chửi mất dạy sao?
Thằng Tuấn bĩu môi:
– Cái mặt ông mà cũng quan tâm tới chuyện con gái chửi sao?- Dù không quan tâm nhưng cũng không muốn bị đánh giá không tốt!
Quả thật không khí ở miền quê khiến nó cảm thấy khác hẳn. Thoáng mát, dễ thở hơn nhiều. Tự nhiên nó lại buông ra một câu hỏi khá là ngu ngốc:
– Đi chơi vui không?- Đi đâu?- Thì… mấy bữa trước ông nói ông sẽ đi Vũng Tàu đó….
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy thằng Quân. Thằng Tuấn lay vai nó:
– Sao mà im re vậy? Có chuyện gì àh?- Gì là gì?- Thì tui hỏi là đi chơi vui không?- Vui!- Vui sao trả lời xụi lơ vậy?Đi với ai vậy? Ghệ hả? Chứ gì nữa!
Thằng Tuấn vờ như không biết gì hết. Hỏi thằng Quân tới tấp, và tự mình trả lời câu hỏi mà nó đã biết đáp án. Còn thằng Quân thì cứ vô tư trả lời trong buồn bã pha chút u uất:
– Ừh… thì… ghệ. Mà hết rồi! Xong rồi! Tất cả đã chấm dứt!
“Hừ, dám nói là ghệ luôn, ghê thật! Đừng tưởng tao không biết mày đi chơi với ai nhé!”. Thằng Tuấn tò mò:
– Có chuyện gì àh?- Ừh! Nên anh mới chở nhóc về quê hỏi tội nè!- Mà chuyện gì là chuyện gì?- Nhiều chuyện quá rồi đó nhóc!
“Trời má ơi! Có chuyện gì sao? Chở mình về quê hỏi tội là sao? Mình có liên quan gì tới chuyện hai đứa nó chấm dứt chứ! Hay là… không lẽ…. nó đã bắt đầu khoái mình? Hí hí hí.” Thằng Tuấn giả bộ ngây thơ:
– Tui làm gì mà hỏi tội tui chứ?- Chút tới đi rồi biết.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 27