4h45 sáng, trong khi Hiền còn đang ngáy o o thì đã bị Tuấn lôi dậy.
– Hiền dậy em, chuẩn bị đồ đạc rồi lên đường!- U….h…m, anh giỡn hả? Hôm qua gần khuya mới ngủ, giờ này sao em dậy nổi, cho em ngủ chút đi, mình có xe đi riêng mà, đâu cần phải đi sớm…
Con Hiền chưa kịp nói hết cậu thì Tuấn đã ịnh nguyên cái khăn ướt vào mặt cô nàng:
– Đi trễ nắng lắm! Ráng dậy đi, lên xe rồi ôm anh ngủ tiếp! Không là anh đi một mình em ở đây ngủ cho đã nha!
Con Hiền vùng vằng một chút rồi cũng phải lục đυ.c thức dậy:
– Anh làm gì mà thái độ như gà mắc đẻ vậy? Không giống thường ngày chút nào hết! Bộ tận thế rồi hả anh?
Thằng Tuấn vẫn im lặng, nhìn đôi mắt thâm quầng, đỏ hoe của nó còn Hiền nói:
– Anh không ngủ àh?
Tuấn im lặng lôi Hiền ra xe…
– Anh… từ từ… giờ đi ăn phở nha, em đói quá!- Thôi! Mua bánh mì đi, ăn dọc đường!- Trời! Bánh mì sao em nhai nổi? Anh biết là em chỉ ăn sáng với món nào có nước thôi mà……
– Bán con hai ổ bánh mì và hai chai trà xanh!- Thằng cha già mắc dịch này, hôm nay anh bị mắc sùng bố hay sao vậy hả? Tui nói gì nãy giờ anh có nghe không vậy?
Mặc cho con Hiền cằn nhắn, ánh mắt thằng Tuấn vẫn đang hướng về phía căn nhà có cánh bức tường cao và cánh cửa sắt cũ kỹ phía trước, một chàng trai đang chuẩn bị đội nón bảo hiểm trông thật ngầu, khoác chiếc áo Jean hết sức nổi bậc với hàng chân mày rậm và đôi mi dày cong vuốt kèm theo ánh mắt buồn xa xăm đẹp mê hồn. Chàng ta dẫn chiếc xe Suzuki Sport ra đạp máy và nhanh chóng để lại một làn khói thơm tại hiện trường kèm theo tiếng tạch tạch không mấy chói tai của động cơ hai thì.
Tuấn chạy theo liền ngay sau đó. Cũng may là con Hiền không để ý thấy những bất thường kia, một tay nó đưa ổ bánh lên gặm, tay kia kê chai trà xanh lên miệng tu một hơi dài…
Thằng Quân đi thẳng đường Nguyễn Văn Luông ra đại lộ Đông Tây rồi nhanh chóng đón thằng Tài tại chân cầu Nguyễn Tri Phương. Tụi nó đổi tài xế, có lẽ thằng Tài không quen với xe hai thì cho lắm nên nó chạy khá chậm vì thế thằng Tuấn không mấy khó khăn đuổi theo kịp. Nó luôn cố gắng giữ khoảng cách sao cho con Hiền và hai thằng kia không phát hiện ra… mà cũng không cần phải như thế nữa, nàng Hiền sau khi xử lý buổi điểm tâm di động thì đã ôm bụng thằng Tuấn cứng ngắt ngủ say sưa. Từ xa Tuấn thoáng thấy hình như thằng Quân ngồi sau cũng dựa đầu vào lưng thằng Tài mà ôm ngủ. Điều đó thật là chướng con mắt. Cũng hên Hiền đang mơ đẹp nên không thấy được những lúc thằng Tuấn bổng nhiên dừng xe một lúc một cách không rõ lý do….
Tuấn chọn khách sạn cách chỗ ở của hai thằng kia chỉ một căn nhà và một con hẻm. May mắn là… nếu bước ra ban công, phòng của thằng Quân không đóng cửa thì nó sẽ thấy tất cả sinh hoạt diễn ra phía bên đó. Thật là một sự xếp đặt khá thuận lợi của thượng đế dành cho nó. Con Hiền đang hí hửng thoa kem chống nắng lên khắp người. Tuấn nín thở nhìn về phía bên kia như một tên trộm. Thằng Tài say sưa nghe điện thoại trong khi thằng Quân đang chán chường nằm sấp trên giường. Lúc tụi nó lục đυ.c thay đồ đi tắm và kéo rèm cửa lại thì thằng Tuấn về phòng.
– Trời ơi! Anh đi đâu nãy giờ vậy? Sứt kem chưa? Đi tắm biển anh!
Nó sợ ra biển đυ.ng mặt hai thằng kia nên kiếm cớ từ chối:
– Anh mệt quá! Hay là em đi tắm một mình đi, anh chợp mắt một tí.- Rồi ok! Ngủ! Công tình người ta thoa kem cả buổi! Một mình em tắm với Hà Bá hả?- Thì ngủ xong rồi dậy đi tắm đâu có muộn phải không em.
Nhờ vậy mà nó được ngủ một giấc khá dài. Khi nó thức dậy đều đầu tiên là… bước tiếp ra ban công nhìn về bên kia. Vẫn cảnh tượng cũ, thằng Tài đang ló đầu ra ngoài cửa sổ cười nói với chiếc điện thoại trong khi thằng Quân nằm dài trên giường. Thái độ nó bất mãn trông thấy rõ. Lúc ấy thằng Tuấn và con Hiền mới lẽo đẽo ra biển tắm và ăn trưa….
– Trời ơi, anh làm cái gì vậy? Mới tắm chưa được nửa tiếng đã lên là sao?- Anh bị trúng nước với lại đói quá rồi, mình lên đi em!- Trời, anh có sao không? Đi ăn xong rồi về em cạo gió cho anh nha!- Uhm… anh đã đặt thức ăn mang lên phòng rồi!…
Hiền hì hục lấy đồng tiền xu bắt gió cho thằng Tuấn nhưng:
– Có thấy gió giếc gì đâu?- Ừh… nhưng mà anh thấy khỏe hơn rồi…- Vậy mình đi vòng vòng thành phố chơi đi anh!- Dù khỏe hơn nhưng anh vẫn còn mệt mà em, mình nằm nghỉ một chút đi!
Con Hiền than trời:
– Trời, mình nằm nghỉ biết bao nhiêu lâu rồi, chả lẽ từ Sài Gòn vô đây chỉ để nằm nghỉ không hả? Em thật không hiểu hôm nay anh bị làm sao đó!
Tuấn kéo cô nàng nằm xuống cạnh mình nói thì thầm:
– Thì chỉ cần có em bên cạnh thì ở đâu cũng vậy mà!- Anh chỉ được cái miệng!
Cũng hên Hiền khá dễ nuôi, ăn bữa trưa muộn xong cô nàng lăn quay ra ngủ khò khò… Tuấn lại bước ra ban công. Phòng đối diện hai đứa kia đang đùa giỡn. Thằng Quân hình như đòi đập điện thoại của thằng Tài, hai đứa nó đuổi bắt nhau um sùm cả phòng trọ bên đó. Lát sau thì hai thằng leo lên giường ngủ như hai đứa con nít. Tuấn đang tự hỏi: “Liệu tối nay hai đứa nó có chuyện gì không nhỉ?” Tuấn bất giác cảm thấy mệt mỏi và ngã quỵ xuống. Cậu dựa lưng vào tường và tự hỏi mình đang làm cái gì vậy nè? Hình như nó đang điên rồi thì phải. Qua nay sao đầu óc nó cứ rối tung lên, nó muốn tìm cho mình một cảm giác bình yên thật sự và nó đã biết được rằng, nguồn cảm giác đó là ở đâu ra… Nó sợ lắm, nó muốn chối bỏ đó điều đó! Không phải, không thể nào là như thế được…
Nó tỉnh giấc khi tiếng nổ của chiếc Su xì-po lạch tạch bên tai, hai thằng đó đã đi chơi mất rồi. Nó bần thần nhìn qua căn phòng trống đó, quần áo của hai đứa kia còn vứt tung trên giường nữa kìa, chắc là…. chắc là nó không muốn nghĩ tới chuyện gì nữa…
– Anh sao lại ngồi ở đây vậy? Có chuyện gì àh?
Tiếng con Hiền làm nó giật mình, ngoái đầu lại, cố cười một cái thật tươi:
– Em là con gái gì đâu mà ngủ ngáy quá trời, anh chả ngủ được nên phải ra đây nè!
Cô nàng giận dỗi, nhéo vào má Tuấn một cái:
– Anh này, nói vậy mà nói được hả?- Giờ phu nhân muốn đi đâu chơi anh sẽ chở đi cho nè!- Yeah, vậy mới đúng là anh Tuấn của em chứ!
Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra thằng Tuấn cũng chở con Hiền đi lòng vòng với hy vọng là được gặp hai thằng kia. Không biết sao mà bây giờ trong đầu nó chỉ có mỗi một chuyện là muốn nhìn thấy mặt thằng Quân, nó tin là nó sẽ bất chấp tất cả. Từ đó tới giờ, khi nào cũng vậy, một khi mà muốn cái gì thì nó sẽ làm hết cách để thỏa mản cảm giác của mình. Nó hết chở con Hiền đi từ bãi trước tới bãi sau, thậm chí chạy lên cả cái tượng đài gì đó to thật to để mà tìm, nó rất mong được nhìn thấy chiếc xe Suzuki quen thuộc (mới thấy có sáng nay) của thằng Quân. Con Hiền thì lúc nào cũng vô tư:
– Trời ơi! Anh ơi, cái gì mà như cóc bỏ dĩa vậy? Em chưa kịp nhìn ngó hay mua sắm cái gì hết thì anh lại bắt đi chỗ khác là sao? Trời ơi, đi chơi phải thong thả một chút chứ, anh làm cứ như là trốn nợ vậy!
Tuấn vẫn ôn tồn, mắt nó không ngừng láo liên:
– Anh thích đi dạo vòng vòng vậy đó, nhìn mỗi cái một chút, cái nào cũng như cái nào chứ gì…- Em mới biết anh có sở thích lạ đời như vậy đó!
Tội nghiệp cho hai đứa, những lúc nghe tiếng nổ của chiếc Su là thằng Tuấn cứ như con hổ đói, nó lao theo thật nhanh cho bằng được… để rồi biết rằng, ở thành phố Vũng Tàu không phải chỉ có một mình thằng Quân chạy Xì Po. Con Hiền ôm nó vào lòng hỏi:
– Anh Tuấn, em có cảm giác hình như anh đang tìm cái gì đó thì phải, anh nhìn mắt anh kìa, vừa đỏ hoe vừa mệt mỏi..
Lúc đó thằng Tuấn mới bất giác giật mình, nó đang như vậy sao?
– Àh, anh coi trên TiVi thấy Vũng Tàu có một chỗ đẹp lắm nhưng sao tìm nãy giờ chả thấy….- Chỗ đó nó ra sao anh?- Ờ thì nó có một dãy lang cang dài như tường thành để mình ngồi nhìn ra biển đó em…- Anh bị làm sao vậy? Chỗ đó mình chạy ngang nãy giờ hai ba lần rồi đó!- Ủa vậy hả?- Ờ, thì anh không để ý thấy, sao em không kêu anh!
Con Hiền đập lên vai nó một cái:
– Anh tỉnh ngủ chưa vậy? Em có biết anh tìm cái gì đâu mà…. kêu!
Tuấn cố ý chạy vòng vòng cái thành phố không lớn này một lần cuối ở những điểm mà khách tham quan có thể ghé thăm nhất nhưng tình hình chẳng khá hơn được chút nào cả. Mệt mỏi cậu đậu xe ở một góc lang cang khá vắng vẻ, nơi có thể nhìn từng đợt sóng vỗ vào bờ rõ ràng nhất trong đêm.
Gần 9h tối rồi, hai đứa kia có thể đi đâu được nhỉ? Sao giống như một trò chơi trốn tìm vậy nè? Ông trời đang trêu nó chăng? Nó tuyệt vọng nhìn xa xăm ra biển. Hiền đang nằm tựa đầu lên đùi nó, nhóp nhép món Snack Poca và chai C2 mát lạnh.
– Đẹp và lãng mạn quá hen anh Tuấn ha… em nghĩ chắc em đã yêu anh rồi đó!
Tuấn bóp mũi cô nàng một cái, con gái có nhiều lúc trông thật nguy hiểm đáng sợ và phiền phức sao lại có những lúc lại ngoan hiền như một chú mèo con thế này! Lặng người đi một chút nó nhìn ra biển, phải chăng nó đang như một hạt cát nhỏ đang cố tìm thấy một hát cát khác trong cái thành phố Vũng Tàu này chăng? Gió biển mặn, sóng nước vô tình văng trúng vào mặt nó chăng?…
Con Hiền lại ngủ trong vòng tay nó, có tiếng Xì po đang tiến dần về phía nó và mang đến cho nó một cái giác căng thẳng đến khó tả? Vâng… đó là thằng Quân mà nó mong đợi, đang hạnh phúc dựa đầu vào vai thằng Tài chạy ngang qua nó, hình như hai thằng ấy vui tới mức không để ý đến thế giới xung quanh. Tuấn quay mặt qua và nhìn hình ảnh hai thằng bạn học chung lớp lướt qua nó một khoảng không xa lắm. Hai thằng đó dừng xe lại, leo lên lang cang hình như tụi nó lục đυ.c đem bia và mồi ra nhậu và ca hát thì phải. Tuấn nhìn như thôi miên về hướng ấy.
Sau khi ăn uống, hai thằng đó ngồi hướng ra biển, chúng nó hình như nói gì đó với nhau rất nhiều và chắc là rất vui. Gió biển lạnh thật. Tuấn khẽ cảm thấy rùng mình, lạnh buốt. Nó mong được chỉ cần thấy mặt thì Quân thôi mà, nó đâu cần hay đòi hỏi gì khác, bây giờ thằng Quân đang ở trước mặt nó đó. Hình như nó bắt đầu cảm thấy đau. Một nỗi đau gì đó khác lạ lắm. Chưa bao giờ nó bị. Nỗi đau do hai thằng bạn học chung mang lại…