Sau khi bỏ đám con Hiền và thằng Hoàng, Quân tức tốc leo lên xe về quê, nó phải về nhà, phải dọn đồ đi thôi, nó phải kiếm một chỗ nào đó để trốn chạy thật xa, nó không muốn gặp thằng Tuấn nữa. Nó biết chắc thế nào Hiền cũng đến tìm thằng Tuấn cho mà coi. Nó không dám cũng như chả còn một xíu tư cách nào đối diện với thằng Tuấn nữa, nó là một thằng tồi nhất thế gian, hoàn toàn không xứng đáng với thằng Tuấn. Tuấn phải tìm một người nào khác xứng đáng hơn và làm cho thằng Tuấn hạnh phúc hơn mới được.
Quả thật khi nghe con Thiên Kiều tiết lộ những sự thật động trời đằng sau những đau thương, hờn giận một năm qua thì Quân chỉ ước rằng phải chi nó bị mất trí thì tốt hơn biết bao nhiêu. Phải chi con Hiền đừng có quay về đây tài khôn moi móc cái sự thật kia ra thì nó đã có thể lay lất sống đến mãn đời rồi, đằng này… đằng này mọi chuyện lại phơi bày ra theo kiểu đó. Cái vẻ khó khăn, đạo mạo, đường hoàng bắt người khác phải chung thủy, phải nhất nhất hoàn hảo theo ý mình giờ đây khiến nó cảm thấy thật giả tạo, khốn kiếp và vô đạo đức đến cùng cực.
Một đứa đã từng quậy phá, chơi bời, ăn nói vô duyên như thằng Tuấn thì sao? Ít ra nó cũng nó một trái tim nồng nàn, chân thật, biết yêu mạnh mẽ hết mình, biết sống cho cảm xúc cho tình yêu rất thật của mình. Còn nó thì sao? Tình yêu của nó thực chất là cái thá gì? Cũng bị những cái thước tất danh giá, cái sự kiêu hãnh ngất trời và lòng ích kích đến đê tiện chiếm lấy hết, chưa bao giờ dám sống thật với tình yêu của mình cả, cứ mở miệng chê ỏng chê eo, cứ nghi ngờ vào tình yêu của người khác, cứ cho tình yêu mình là cao quý, là sang trọng. Hóa ra, bấy lâu nay nó đang yêu nó, yêu cái chủ nghĩa “đàng hoàng” mà nó nào có hay?
Nó luôn bắt thằng Tuấn phải thế này, phải thế nọ mới xứng đáng với tình yêu của nó, nó cho rằng chỉ có tình yêu của nó là lớn, là mới đúng chất, đúng nghĩa là yêu, trong khi đó thực chất thằng Tuấn có bao giờ đong, đo, cân, đếm tình yêu với nó đâu? Thằng Tuấn có tiếc cái gì cho nó đâu? Kể cả bản thân, tương lai của thằng Tuấn cũng đánh đổi hết để dành sự bình yên cho nó suốt một năm qua. Ác nghiệt nhất là trong năm qua mặc dù nỗi nhớ về thằng Tuấn luôn dày vò nó nhưng nó nghĩ nó sẽ chỉ tha thứ cho thằng Tuấn nếu như chính thằng Tuấn không đến cầu khẩn, van xin nó, nó luôn tự hào rằng nó đã không sai.
Nó cho là mình thật cao thượng trong tình yêu khi sẳn sàng tha thứ và ban cho thằng Tuấn cái quyền được sà vào vòng tay của nó nếu-như thằng Tuấn biết đến hối-lỗi và cầu-xin nó tha thứ, nó hay mỉm cười khi nghĩ về viễn cảnh đó lắm, nhưng thực tế là thằng Tuấn đã làm nó vỡ mộng. Thậm chí nhiều khi nó chán nản cực độ và hoài nghi rằng thằng Tuấn không hề yêu nó, những nồng nàn say đắm của hai đứa trước đây phải chăng chỉ là giả tạo.
Thế đấy, ông trời đã chơi một cú đá giò lái vô cùng đau điếng cho nó: từ một thằng Quân “thanh thoát, cao quý, ngời ngời” trước một thằng Tuấn “quậy quọ, lầy lội, tầm thường” bổng chốc nó lại trở thành một thằng hèn hạ, đê tiện, ích kỷ trước một thằng Tuấn rất đỗi chân thành và thánh thiện.
Nó phải làm sao đây? Nó phải bỏ đi đâu đó thật xa, phải hành hạ bản thân nó từ đầu óc cho tới thân xác mới mong có thể ngước mặt lên mà quỳ gối xuống nhìn mọi người…. xe đã tới bến. Nó sực tỉnh và nặng nề vác cái thân khốn khổ trở lại căn nhà đã chôn vùi nó hơn một năm qua. Nó phải soạn hành lý, nó phải tìm một chỗ nào đó lánh mặt một thời gian, nó biết với bản tính nóng nãy đùng đùng, cộc cằn không thèm đắn đo suy nghĩ thì thế nào thằng Tuấn, con Hiền cũng sẽ xuống nhà tìm nó cho mà coi. Nó hoàn toàn không xứng đáng để nhìn mặt bất cứ người nào cả. Thậm chí nếu nghĩ lại thằng Kỳ Trương xem ra không chừng còn ít ác, ít tàn nhẫn, ít đê tiện hơn nó cả ngàn lần nữa vì thằng Kỳ Trương chỉ làm những người thằng Kỳ Trương không ưa, còn nó, nó lại làm chính những người nó yêu thương nhất và thậm chí là cả bản thân nó phải dằn vặt, khổ sở suốt hơn một năm trời…
Nó mở điện thoại để gọi cho con bạn thân bán bánh mì ở dưới quê, nó có thể giấu bất cứ chuyện gì với ai chỉ duy nhất trừ con nhỏ này ra và ngược lại, lần này cũng không là một ngoại lệ, nó đang rất cần một ai đó để trút hết những suy nghĩ trong đầu đang càng lúc càng bành trướng ra, nếu không nó sẽ vỡ tung mất. Đó là lý do mà tụi nó thân nhau từ tấm bé tới giờ, bởi lẽ những bí mật bên trong của hai đứa toàn là hàng kinh thiên, động địa.
– Alô, mày hả Tép, nói nghe nè… uhm mày có biết chỗ nào yên tỉnh không? Tao muốn tu một thời gian!- Má, thứ ác ôn như mày cũng bày đặt tu, tính phá chùa người ta hay gì vậy? Ra bán bánh mì phụ tao nè, rồi kể coi chuyện gì?
Con bạn nó mạnh miệng vậy đó, kể cũng vui. Sau khi chất một túi đầy hành lý nó tắt điện thoại và đi ra chợ ngồi bán bánh mì… Nó kể tiếp cho con bạn nghe “một nửa sự thật” về chuyện tình mà cả năm nay ngày nào mỗi lần ra ăn bánh mì nó cũng nhắc… tội nghiệp con bạn nó, nổi tiếng là đanh đá, chợ búa vậy mà cũng không cầm được nước mắt. Nghe xong nó đá thằng Quân một cái thật mạnh:
– Trời ơi, tao không ngờ tao có một thằng bạn chó đẻ mà ngu đại độc như mày, mẹ bà mày sao không chạy lại nhà thằng Tuấn quỳ gối xuống để nó đập vô mặt mày? Tao mà là nó hả, xin lỗi mày nha Quân…
Vừa nói con bạn vừa chụp cây dao chặt thịt quay dí vô cổ nó mà gầm gừ:
-… tao mà là thằng Tuấn, tao đâm mày cho lòi phèo ra chết “mịa” nó cho rồi, “mịa pòa” cái thứ như mày sống chi cho chật đất vậy hả? Hả?
Trời ơi, mẹ nó chưa dám đánh nó, nói chung là chưa ai dám đánh nó hết chỉ có con bạn trời đánh này thôi, làm bạn với nhau mà chưa bao giờ nó chịu bênh vực bạn bè của mình gì cả. Sau khi bỏ cây dao xuống bàn, con Tép chụp tiếp đôi đũa gắp gỏi gõ liên tiếp vào đầu thằng Quân:
– Má ơi, cái thứ ngu mà lì như mày tao phải đánh như vầy nó mới khôn ra… đâu đâu… banh con mắt mày ra cho tao thọt đôi đũa này vô cái coi! Nghe kể mà tao tức muốn ói máu vậy nè…- Ây da, đau tao con quỷ!
Con bạn nó không hề nhượng bộ chút nào hết… hic hic đang có bầu 3 tháng gì đâu mà dữ ghê:
– Đâu, đâu, đau chỗ nào? Vạch áo mày ra đây tao lấy con dao phai tao chẻ xương mày ra. Bây giờ thằng Tuấn đâu?… Không iu để tao iu.. hí hí hí
Má ơi, đang hùng hổ cái nó chuyển tông nhanh như điện vậy. Dù đang vò đầu, bức tóc, hai tay phải chống đở đòn thế thô bạo của con bạn nhưng mà khi nghe nó chuyển tông như vậy Quân không thể không cười, nhưng con này chơi mạnh tay quá lại khiến nó nhăn mặt vì đau:
– Mẹ bà…. cũng hên là mày có chồng, có con rồi, không thì chắc ghệ tao chết với mày quá!
Có lẽ thấm mệt nên con bạn ấy chỉ tát yêu thêm một cái khuyến mãi cuối cùng lên mặt thằng Quân bằng năm dấu tay đỏ rõ rệt:
– Má.. cái thứ đàng hoàng như mày sao không chết quách cho rồi, nghe kể mà nhức cái nách ghê vậy nè! Đưa điện thoại mày đây!- Chi?- Mở máy lên chứ chi!- Làm gì, lỡ nó gọi thì sao? Tao không muốn…- Mày không nghe thì tao nghe… đây.
Con quỷ đó đó, nó thô bạo thọc tay vô túi quần thằng Quân móc cái điện thoại ra một cách tỉnh bơ không chút nễ nang hay ngượng ngùng gì hết áh, làm như túi quần của chồng nó không bằng, lỡ như nó quá tay cái là… cái là… Quân làu bàu:
– Má lỡ đυ.ng trúng “thằng nhỏ” thì sao?
Môi con nhỏ đó trể ra một thước:
– Con trai tao còn hổng sợ nói chi cái thứ Pede như mày! Lạng quạng tao điên lên tao thẻo, bầm làm xíu mại bán bánh mì luôn bây giờ!
Thiệt tình tự nhiên con quỷ này phản ứng hung dữ như bạo chúa vậy, khiến Quân trở tay không kịp, vừa mở máy xong, con Tép chưa kịp cất vô túi thì chuông đã reo lên. Lúc đó thì bổng đâu xuất hiện hai ba người khách tới mua bánh mì.. Quân giật điện thoại, hú hồn là có khách, nếu thằng Tuấn mà điện mình nhất định sẽ tắt máy, mà chỉ có thể là nó hoặc con Hiền chứ chả có ai khác:
– Đưa tao đây, bán đồ kìa.
Nhưng con Tép đã nhanh tay hơn:
– Biến! Tao nghe, bộ mày không biết bán hả? Bán mày!
Nó đứng dậy đá đít thằng Quân một cái, rồi nhảy xa ra để mặc cho thằng Quân hậm hực mổ ba ổ bánh mì, nhét thịt vô bán cho khách. Giọng con Tép thiệt là chát chúa:
– Ủa, lớp trưởng gọi cho mày chi vậy?… A lô, tui nghe nè lớp trưởng, có gì không? Ờ.. ờ nó mắc bán bánh mì dùm tui rồi…
Hừ, đúng là con nhỏ quê mùa, nói chuyện điện thoại mà la làng như muốn bể chợ, mấy người khách nhìn nó chằm chằm kìa. Cũng hên là lớp trưởng gọi cho nó, chứ nó mà lấy điện thoại mình gọi chắc tám trong vòng một chút xíu là sạch tiền quá! Nó ráng bán bán mì thật nhanh để giật cái điện thoại lại. Con Tép đang kể tội nó với con lớp trưởng hic hic… phù cuối cùng cũng xong!
Rồi, tới má lớp trưởng nhiều chuyện nói cái quỷ gì mà con Tép nó cứ: “Ừ, ừ!” rồi chuyển sang “Vậy hả” liên hồi vậy chứ?
– Nè, lớp trưởng gặp mày kìa… tao là hiền đó nha! Mày mà bò vô nhà lớp trưởng là nó tuốt xác mày ra chứ không có nhẹ nhàng như tao đâu!
Quân chộp lấy điện thoại, trong khi con Tép cái miệng vẫn còn sang sảng:
– Thằng chó Kỳ Trương tao đã nói hồi còn đi học chung là chơi không được rồi, vậy mà mày cũng cố lếch đi theo học chung tiếp nữa, giờ cho sáng mắt mày ra…
Quân cũng khá ngạc nhiên sao lớp trưởng biết số mới của nó chứ:
– Alô lớp trưởng hả? Kêu tui có gì không? Sao biết số tui hay vậy?
Con quỷ lớp trưởng cũng tỏ ra đanh đá không vừa:
– Giờ chị mày rãnh, điện thoại chị mày nhiều tiền rồi bộ chị mày không có quyền gọi cho mày hả?- Đâu có, ai nói gì đâu! Tui chỉ hỏi là coi có gì quan trọng không thôi hà..- Nghe đồn có đứa nào đó bảnh lắm nha, đang tính chơi trò trốn chạy tình yêu phải không?- Trời…
Hic hic, đυ.ng phải thứ dữ rồi, hic hic tin tức sau khi qua miệng con Tép đang lan đi với tốc độ ánh sáng rồi thì phải. Thà nó bỏ xứ mà đi luôn chứ hết đứa này tới đứa kia đem ra làʍ t̠ìиɦ làm tội thì đúng là không có gì khủng khϊếp bằng. Giờ đây nó biết chắc là bản án dành cho kẻ đê tiện như nó sẽ phải rất nặng nề đây. Đám bạn thân mà biết chuyện này thì nó chỉ còn nó nước đội quần mà ra đường thôi. Mà dễ gì hai con bà Tám này chịu giữ mồm. Con lớp trưởng vẫn không tỏ vẻ gì là muốn buông tha nó:
– Mày chạy vô nhà tao liền, để tao lấy chai xá xị tao đập vô đầu mày cho nó bể cái chai ra, rồi tao lụi vô tim cho nó chết trốn dưới một mét đất là kín đáo nhất, không ai tìm thấy đâu! Tính ăn vạ với ai hả? Vô đây tao biểu liền… nhanh!
Oh! Tự nhiên lớp trưởng gợi cho nó một ý tưởng:
– Tui.. xách đồ vô nhà bà tá túc một thời gian được không? Có gì tui bưng cháo phụ cho…
Con lớp trưởng bổng nhiên đổi giọng dễ dãi lạ thường:
– Ừh, thôi cũng được, chạy vô đây đi, tao nuôi cho, một tháng lấy bốn triệu tiền cơm là được chứ gì!
Con Tép cũng bổng nhiên biến thành phật:
– Thôi phụ tao dọn bánh mì vô, bữa nay nghỉ sớm, hết hứng bán buôn gì nữa òi, chở tao vô nhà thăm lớp trưởng với con nó cái…
Mọi thứ nghe cũng có vẻ chí lí nhỉ?