- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 169
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 169
Tuấn xách ba lô vừa đượm bước đi thì ba nó đã gọi lại:
– Sáng sớm mà mày xách đồ đi đâu đó? Tìm thằng khốn kia àh? Chuyện con Quyên bây giờ mày tính sao?- Sao là sao hả ba? Con có làm gì đâu chứ? Con đó ngậm máu phun người!
Ông Tấn hét lên:
– Nó có phun oan ức thì mày cũng phải đứng yên đó mà hứng cho tao! Tao không tin đó không phải là con mày! Con gái người ta đó giờ có…
Bà Tấn cắt ngang câu chuyện:
– Hai ba con ông im lặng giùm tui cái! Mẹ con Quyên đã hẹn tôi một chút nữa đi chung để khám thai cho con Quyên rồi, ngại quá đi, Tuấn! Mẹ muốn hỏi thật con là…
Tuấn giảy nãy lên:
– Ngay cả mẹ mà cũng không tin con nữa àh?
Bà Tấn thở dài thườn thượt:
– Không mẹ chỉ hỏi vậy thôi! Chắc là con Quyên nó chỉ giả vờ, một chút thì mọi chuyện sẽ rõ thôi mà… nhưng biết tính sao đây? Có vẻ khó xử với bên đó!- Có gì mà khó xử, làm đám cưới nhanh đi!
Tuấn mím môi, nó không thèm để ý tới lời của ba mình:
– Vậy con đi đây chút nha mẹ!
Bà Tấn im lặng còn ông Tấn thì hét lên:
– Mày đi đâu đó thằng kia?
Nhưng tất cả đã muộn màng, sau khi xin phép mẹ Tuấn đã ba chân bốn cẳng chạy đi thật nhanh ra khỏi cửa….
Quân đưa mẹ về quê nghỉ ngơi và chăm sóc, mợ Tám nó cũng đi theo để phụ nó một phần. Căn nhà bị bỏ hoang khá lâu giờ trở nên quạnh quẻo lạnh tanh tới đáng sợ. Không còn nhóc Tuấn không có ở đây, mọi thứ đều y như cũ chỉ khác đi ở chỗ là được một lớp bụi mỏng bao bọc lên mà thôi. Mợ Tám vào nhà đốt vài cây nhang cho nhà cửa nó ấm áp lại. Mùi hương trầm khiến nó thấy lòng mình nhẹ tênh đi được đôi chút. Ơn trời mẹ nó đã được bình yên.…
Sau một hồi nhấp nhứ nơi đầu ngõ, thằng Kỳ Trương cũng vừa đem một mớ hoa quả tới thăm, vừa thấy nó Quân quay mặt tránh đi ra đằng sau nhà, Kỳ Trương thấy vậy nhanh chóng chạy theo ra đằng sau:
– Quân! Mày làm gì vậy? Mày vẫn còn giận tao àh?
Quân nói:
– Mày về đi, tới đây làm gì nữa? Tao không muốn gặp mặt mày nữa!- Tao xin lỗi về chuyện đó mà…
Quân dùng tay bịt hay lỗ tai lại nói:
– Mày im đi! Đừng nhắc chuyện đó nữa mà! Để tao yên đi!- Mày tỉnh ngộ lại đi Quân! Thằng Tuấn và con Quyên sắp có con với nhau rồi kìa!
Kỳ Trương mím môi bật ra điều mà nó muốn thông báo nhất, Quân khựng người lại, nó cười khẩy:
– Nói xong rồi chứ gì? Mày đi được rồi đó!Bây giờ thì tao đã hiểu hết rồi Kỳ Trương! Tao chẳng phải là một thằng con nít suốt ngày cứ nghe mày nói nhảm.
Kỳ Trương sửng sờ trước thái độ của thằng Quân:
– Mày… mày…- Chả có mày tao gì cả, tao chán ngấy những lời nói cũng mày rồi, tao ghê tởm mày lắm! Mày đi đi! Cái gì vừa phải thì nó mới hay còn mày tao thấy sao mà quá đáng quá, tao không chịu đựng nổi nữa đâu, tao thật sai lầm khi cho rằng sẽ giúp mày tốt hơn!- Quân… tao xin lỗi!
Quân khoát tay:
– Thôi được rồi, nếu muốn xin lỗi tao thì mày về suy nghĩ lại và tìm cách sống sao cho thích hợp đi! Giờ tao mệt mỏi và nhức đầu lắm! Xin lỗi, không tiển nha!
Tội nghiệp thằng Kỳ Trương chỉ còn biết tiu ngỉu bước đi, miệng nó lầm bầm chửi rủa thằng… Tuấn khôn ngôn.…
Tuấn vừa bước xuống bến xe buýt là nó chạy như bay tới nhà thằng Quân, vừa bước vô nhà nó vừa thở hổn hểnh la lên:
– Ông Quân đâu rồi?
Đáp lại chỉ có tiếng mẹ của ổng:
– Ai đó? Thằng Tuấn phải không? Dữ hôn, sao lâu nay bác không thấy con?
Tuấn giật mình chạy tới bên mẹ của Quân:
– Ủa xí quên, con không thấy bác, bác đã khỏe chưa vậy? Ông Quân đâu rồi bác?
Mẹ Quân nhìn dáo dát rồi nói:
– Chắc đi loanh quanh ở đây thôi chứ đâu, lúc nãy thằng Kỳ Trương mới tới ghé chơi rồi về rồi!
Tuấn sa sầm nét mặt và chạy ra sau vườn. Quân đang nằm tòng teng trên chiếc võng đăm chiêu suy nghĩ thì bị một cái chân ai đó đá cái bịch vô lưng. Nó ngỡ ngàng quay lại thì thấy thằng nhóc Tuấn. Thật không thể tin vào mắt mình được:
– Nhóc… ở đâu ra vậy?
Tuấn nhào ngay lên võng ngồi chung mà không cần nói năng nhiều:
– Thằng Kỳ Trương mới về àh?
Quân cốc đầu nó:
– Nói chuyện với ai vậy?- Làm gì thằng khốn đó tối ngày đeo theo ông hoài vậy? Đuổi nó về chưa?
Sau đó thì…
– Ây da nhóc làm cái gì trò vậy? Buông tay ra coi?
Tuấn nũng nịu:
– Ông không nhớ tôi àh?- Làm cái gì trò gì vậy? Mẹ nhìn kìa!
Tuấn cười hề hề:
– Nhìn xong rồi đi vô chứ có gì đâu! Chứ hổng lẽ đứng đó nhìn hoài sao? He he! Cho hung cái coi!- uhm… uhm… nhóc quỷ, buông anh ra coi! Đàng hoàng lại coi!- Ha ha ha, miếng ngon giữa đàng, thằng nào đàng hoàng là dại.
Quân tức tối:
– Bộ nhóc xuống đây chỉ vì lý do đó thôi hả? Buông ra đi! Về trển đi! Ghê quá! Đừng hòng đυ.ng vô người anh nữa!- Cái mặt ông xạo quá đi thôi! Thằng nhỏ nó chào cờ thế mà bảo là ghê! He he!…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 169