Chương 157

Vất vả lắm Kỳ Trương mới lôi được thằng Quân vô Taxi, nó để lại thêm ít tiền rồi gửi xe cho bà chủ quán. Tuy đã quắc cần câu nhưng hễ có thằng Kỳ Trương đυ.ng tới để đở nó cho ngồi vững dậy là thằng Quân la hét và xua đuổi ra. Hình như Quân đang ghê tởm tất cả mọi thứ thì phải.

Khó khăn lắm Kỳ Trương mới móc được trong cái túi quần của thằng Quân chìa khóa nhà mợ Tám của nó. Hai đứa nhỏ đã theo cậu Tám về quê, còn mợ Tám thì đang trong bệnh viện nên nhà chỉ còn con Duy Linh. Nó sủa rân trời khi nghe hơi người lạ, nhất là mùi rượu nồng nặc phảng phất đâu đây. Thằng Quân thều thào:

– Ai đó! Ai đang đưa tao đi đâu đó?

Kỳ Trương khổ sở nói:

– Tao nè thằng quỷ, tao đang đưa mày về nhà mợ Tám mày nè!- Tới chưa? Tới nhà chưa? Pé Duy Linh đâu? Pé Pò đâu sao không thấy ra mừng anh hả?

Con Duy Linh chả biết nên quẫy đuôi hay mừng rỡ với cái người trông quen nhưng mà cái mùi sao quá lạ này nên nó cứ nhấp nhứ nửa muốn sủa, nửa muốn mừng cho tới khi thằng Quân xoa đầu thì nó mới chịu quẩy đuôi kêu ư ử. Quân hất thằng Kỳ Trương ra:

– Mày là ai?- Mày điên hả? Tao nè, không nhận ra tao hả?

Quân cười lên khăng khắc:

– Ủa mày đó hả Kỳ Trương? Đưa tao tới nhà rồi thì mày về đi! Cám ơn nha bạn hiền. Không tiển. Duy Linh dẫn anh lên nhà đi!

Vừa nói với chú chó kưng Quân vừa xiêu vẹo bước lên gác, cậu bắt đầu la lớn um sùm:

– Pé Pò đâu rồi, sao không thấy ra mừng anh hả? Chắc là bận đi kiếm trai rồi phải hôn…

Kỳ Trương nhăn mặt khó hiểu:

– Mày điên hả Quân? Nói nhảm gì vậy?

Quân gục ngay chân cầu thang và co người ngủ ngon lành…. Thằng Kỳ Trương đứng tần ngần một hồi lâu rồi nuốt nước bọt nó dùng hết sức nhấc bổng thằng Quân và bế lên lầu……..

Đã rất lâu rồi Tuấn mới bị đánh một trận tơi bời đến như vậy, nhưng nó chả thèm phản kháng gì cả, nó chẳng cần phải phản kháng, nó chỉ nghe được vị mặn đắng của những giọt nước mắt và mùi tanh mặn nồng của máu trên khóe môi. Lũ người đó đã bỏ đi rồi, nó lếch thếch vào nhà vệ sinh rữa mặt rồi lao đến bệnh viện với hy vọng tìm được thằng Quân. Ngay lúc này đây nó không thể nào để thằng Kỳ Trương ở gần ổng được. Nó sợ thằng khốn đó sẽ thêm thắt, to nhỏ thêm xăng vô đám cháy. Rồi nhân cơ hội đó cướp mất ông Quân của nó thì sao? Nhưng mà cho dẫu thằng Kỳ Trương không cướp được thì nó cũng không thể nào… không thể nào tới gần ổng được nữa, chắc bây giờ ổng đang rất căm ghét nó. Hình ảnh ba nó lại ùa về khiến nó thấy đau thêm bội phần. Nó tin rằng thằng Kỳ Trương và con Quyên sẽ là hai người duy nhất được nó ưu tiên bỏ công sức ra khắc mộ bia nếu như nó có cơ hội làm được điều ấy.

Cũng hơi khó khăn và đỏ con mắt khi tìm được mẹ và mợ Tám ông Quân. Ổng không có ở đó, vậy là ổng chỉ có thể về nhà mở Tám ngủ mà thôi. Nghĩ thế nó thưa mợ Tám sau khi gắng gượng hỏi thăm vài ba câu rồi cũng mất hút. Nó chưa bao giờ cảm thấy ghét bản thân mình đến như vậy, nó ghét nó vì nó đang run sợ, mà những điều nó đang sợ lại có quá nhiều. Sợ nhất là nó phải lần lượt đối mặt và chắc là không cách nào có thể vượt qua. Bây giờ ước gì chỉ cần có ông Quân bên cạnh thôi, mọi thứ khác để tính sau….

Tuấn run rẫy, ngập ngừng đứng trước cái cổng nhà quen thuộc, nó phải làm sao đây? Có can đảm để bước lên không? Con Duy Linh đang đứng nhìn nó như hỏi: “Có lên hay không cha nội?” Tuấn tự nhủ ổng đang có ở trên phòng hay không mà tại sao lại không khóa cửa cổng? Giờ này có lẽ ổng đang rất căm hận nó… ai chứ tính ghen tuông của ông Quân thì nó còn phải nể sợ, mà lâm vào hoản cảnh nó như ổng nó cũng sẽ không chịu nổi khi chứng kiến chuyện như vậy trước mắt đâu!…

– Tao pha cho mày ly chanh nóng nha Quân?

Thằng Kỳ Trương hỏi khi thấy thằng Quân đã thở đều đặn, nghe tiếng người Quân thều thào:

– Mày hả? Ai cho mày lên đây vậy? Tao ổn rồi, mày về đi!- Ổn cái gì mà ổn, mày uống nước chanh đi rồi tao về!

Kỳ Trương vừa cự nự vừa lui cui tìm cách pha sẳn một ly chanh nóng.

Quân nằm dài trên giường, nó tiếp tục ngáy mà chẳng thèm trả lời nữa. Thằng Kỳ Trương thở dài rồi nói tiếp:

– Mày té lăn ra đường đồ đạc dơ hầy kìa, thay ra đi rồi ngủ!- Kệ tao!

Quân vẫn cố nói. Thằng Kỳ Trương sau khi làm một ly nước chanh, nó ngồi xuống giường và say sưa nhìn thằng Quân. Lần đầu tiên nó có được cái diễm phúc lớn lao đó. Kỳ Trương duỗi chân thằng Quân ra cho nó nằm ở một tư thế thỏai mái nhất cũng như để cho nó nhìn… đã mắt nhất. Nó cầm tay thằng Quân lên và không thể kìm nén được một nụ hôn vụиɠ ŧяộʍ trên bàn tay ấy. Trong đầu nó chợt nãy ra một ý thích điên cuồng và vô cùng táo bạo.