Kỳ Trương cười đắc thắng nhìn thằng Quân:
– Sao mày thấy chưa Quân? Thấy có ai gài gì thằng Tuấn không? Mày có thấy tụi nó còn tình tứ chồm lên hôn nhau giữa quán không hả? Vậy mày nghĩ coi những ngày đi Singapore chỉ có hai đứa thì tụi nó còn làm những gì với nhau!
Quân thấy mắt mình cay xè và các đốm sáng như thi nhau chớp tắt trước mắt làm nhòe đi tất cả hình ảnh trước mắt, chả lẽ… sự thật là như vậy sao.
– Tao không tin thằng Tuấn không yêu tao! Mày nói dối! Đừng hòng tao tin những lời bịa đặt của mày!
Kỳ Trương tỏ vẻ khổ sở:
– Mày đúng là mù quáng thật rồi đó Quân ơi!
Quân lắc đầu xua tan mọi suy nghĩ hiện có đang vần vũ khắp nơi:
– Mày không ở bên cạnh nhóc như tao nên không bao giờ mày cảm nhận được tình yêu mà nhóc đã dành cho tao! Tất cả những gì tao thấy chỉ là dối trá mà thôi!
Thằng Kỳ Trương vò đầu bức tóc khổ sở:
– Quân ơi là Quân, mày phải biết được rằng nó không hề yêu mày, đơn giản là nó chỉ thích *** mà thôi! Có coi mày như một thứ cảm giác lạ nó muốn khám phá thôi!- Tao không tin! Nhóc Tuấn chỉ yêu mình tao thôi!
Đến nước này thì thằng Kỳ Trương bắt đầu nóng giận thực sự:
– Ok! Chuyện tới nước này mà mày còn tin nó thì chắc mày chờ nó thấy cảnh nó lên giường với thằng khác thì mày mới sáng mắt ra chứ gì?
Quân đùng đùng bỏ đi:
– Thằng khốn mày dám ăn nói với tao như vậy đó hả!
Thực sự nghe lời nói của thằng Kỳ Trương khác nào tạt một ca nước đá 1 độ C vô mặt nó giữa mùa đông giá lạnh trên độ cao mười ngàn mét đâu chứ. Quân thấy mình như đang đứng giữa bờ vực của sự tuyệt vọng và nghi ngờ, nhưng một lần nữa vẫn quyết định rằng mình sẽ tin nhóc. Nó sẽ dễ dãi, sẽ sẳn sàng mù quáng với nhóc Tuấn. Nhất định nó không được tin lời thằng Kỳ Trương, tất cả chỉ là sự hiểu lầm mà chưa biết cách nào giải thích cho thỏa đáng mà thôi.
Kỳ Trương chạy theo và níu vai thằng Quân lại:
– Quân, mày phải bình tỉnh nghe tao nói, mày phải chấp nhận sự thật!- Sự thật gì chứ! Mày đừng nói nữa, tao không tin đâu!
Thằng Kỳ Trương đứng lại, trông nó dường như đang muốn bỏ cuộc thực sự:
– OK! Mày có quyền không tin tao, mày có quyền ru mình trong sự dối lòng, tao biết sẽ đau khổ lắm chứ Quân, dễ gì mà chấp nhận, con Hiền em tao cũng đã từng như vậy mà Quân, mày hãy nhớ lại cái cảnh nó sẳn sàng nhẫn tâm ruồng bỏ cho em tao tuyệt vọng đi ra biển chết trong khi đó còn nó thì lại vui vẻ với mày!
Quân run rẫy đứng khựng lại. Nó cảm thấy bàn chân của mình nặng nề đến mức không nhấc lên được nữa. Cảm giác như tim nó vừa bị ai đó thắt chặt lại cho đến lúc tưởng chừng như chết ngạt rồi họ lại buông ra để cho nó tiếp tục sống mà gặm nhấm cơn đau ấy. Trong khi ấy thằng Kỳ Trương vẫn chưa chịu buông tha:
– Mày hãy cứ tin là một lát nữa đây sau khi chia tay con Quyên nó lại sẽ tìm tới một đứa khác để thỏa mãn du͙© vọиɠ của nó…
Từng lời nói của thằng Kỳ Trương bây giờ chính xác là những nhát dao lục nhách đang cố gắng cứa vào trí tưởng tượng của thằng Quân.
-… nhưng mà là con trai hay con gái thì tao chưa biết! Không chừng nó sẽ tìm tới mày…- Thôi im đi! Mày nói đủ chưa?
Quân dứt khoát phải thật mạnh mẽ bước đi! Nhất định là không được xao động. Nhất định phải gặp nhóc hỏi cho ra lẽ. Quân bịt lỗ tai lại và cố gắng bước đi thật nhanh ra khỏi quán! Nó phải chạy càng xa càng tốt. Nhất định tất cả chỉ là do nó tưởng tượng mà ra thôi. Tự nhiên sao lúc này nó thèm cái cảm giác có được nhóc Tuấn ở bên cạnh ghê. Nhìn nụ cười vô tư của nhóc là nó tin mình sẽ xua tan được tất cả suy nghĩ ma quái trong đầu. Nhất định thằng Kỳ Trương chưa biết yêu nên nó không bao giờ có thể cảm nhận được niềm tin mà nó và nhóc đã dành cho nhau