- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 12
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 12
Bực mình ghê, phải chi hắn cương mà thằng Quân cũng cương tới cùng thì dễ xử, đằng này hắn đang sung sức thì thằng quỷ đó lại ỉu xìu, buồn so thì đúng là mất cả hứng. Sau khi vứt đống thức ăn thì nó nát óc suy nghĩ bây giờ phải làm sao đây? Thật là khó! Ôi giời ơi, đến ngay cả cái nhạc chuộng điện thoại của tên đó cũng… bệnh hoạn, cái bài hát bằng thứ tiếng gì mà lần đầu tiên trong đời nó nghe:
– Alô, ủa về tới rồi hả? Ông chờ xíu, tui đem xuống liền, ừh… năm chục!
Thằng Quân vừa nghe điện thoại vừa cầm cái khung ảnh của thằng Tài chạy xuống cầu thang. Dù không muốn dòm theo hai thằng đó làm gì nhưng… nhưng… ánh mắt của nó không thể nào điều khiển được. Hai thằng đó đang đứng trước ngõ nói xì xầm điều gì đó thằng Quân đưa bức tranh cho thằng Tài rồi đi trở lên nhà. Nó giả vờ hỏi vu vơ cho có chứ thật ra nó đang rất quan tâm thái độ, phản ứng trên gương mặt của thằng Quân:
– Vụ gì dzậy?
Thằng Quân cởϊ áσ ra tỉnh bơ trả lời:
– Có gì đâu, làm cái khung hình dùm thằng Tài cho nó tặng quà sinh nhật con ghệ nó!
Bất ngờ thằng Tuấn vọt miệng:
– Chứ không phải ghệ nó là… ông hả?
Thằng Quân lại quay qua nhìn lấy nó một chút rồi phì cười im lặng, hóa ra cái hình nó làm dùm thằng Tài chứ không phải là nó thương nhớ thằng Tài tới mức … thiệt tình. Mà chả có sao, nó vẫn có cách để nói với thằng Kỳ Trương mà, một lúc sau thằng Quân mới lên tiếng phá tan suy nghĩ vẩn vơ của nó:
– Giờ tính sao? Về nhà hay là ngủ lại!- Ngủ nhà trọ…- Không bao giờ!- Tại sao chứ?- Nhiều lý do lắm, anh không thích và… chả còn cắc nào…
Thằng Quân nhắc tới vụ tiền bạc nó mới giật mình:
– Ờ quên nữa… tiền băng bó, thuốc mem của tui…- Xong hết rồi!- Nhiêu???- Chả biết!- Nhiêu nói coi!- Thì cứ biết là hết đi!- Vậy thì ông cho tui mượn!
Thằng Quân lại phì cười:
– Trong bóp nhóc còn bao nhiêu?- Ai nhớ nè… mà hình như tui không đem theo nhiều lắm!- Ừh… biết vậy thì tốt! Anh cũng chả còn đồng nào cả. Bữa ăn tối là toàn bộ số tiền còn lại…
Tên này ăn nói mập mờ thiệt là nhức đầu với nó quá. Thằng Quân sau khi cởi đồ chỉ còn độc nhất cái quần sọt (trông tướng tá của nó cũng không tới nổi tệ, nếu không phải nói là khá đẹp, chỉ tiếc cái là… coi vậy mà không phải con trai) thì lấy cái laptop ra lên mạng, thằng Quân gợi ý:
– Chút ai nằm đất, ai nằm giường đây?
Wao, xem ra tên này cũng biết điều gớm, nếu vậy thì ngủ lại chắc không có vấn đề gì. Tuấn nhanh nhảu đáp:
– Tức nhiên tui là khách phải nằm trên giường, ông là chủ nhà nằm đất là phải đạo rồi… với lại tui đang bị thương nữa mà…
Thằng Quân nhìn vào màn hình máy tính che miệng cười khúc khích:
– Vậy là có người chịu ngủ lại rồi hen, nếu thấy bất tiện và sợ sệt thì anh có thể ra sân ngủ cũng được mà, nhóc trong này khóa phòng lại…
Chả biết tên này nói thiệt hay nói giởn mà cái mặt tỉnh bơ. Mấy cái hạng người như thế đúng là khó xài, nó buộc phải lên tiếng:
– Không cần phải vậy đâu! Ông nằm dưới đất được rồi, chỉ cần để cái cây kia kế giường tui là được! Tối ông mà léng phéng… tui cho cây dzô đầu.
Tên Quân này sao hay cười thế không biết. Nó gồi một lúc nó lại ngứa ngáy tay chân bèn leo lên giường nằm tựa lên cái gối ôm nhìn thằng Quân đang say sưa với cái lappy, hắn không nhìn nó mà hỏi trổng:
– Có cần tắm táp thay đồ gì không?- Khỏi! Đừng hòng giở trò…- Cởϊ áσ ra đi nhóc, cái áo dơ hầy, rách rồi kìa!
Không đợi hắn trả lời thằng Quân đứng dậy, tới mở tủ áo và quăng một cái áo sơ mi về phía nó:
– Có cần anh thay dùm không? Hay có cần anh phải quay mặt đi chỗ khác cho nhóc thay áo không?
Quân lại cười khúc khích. Sau đó hắn lấy một cái khăn thấm ướt đưa cho nó:
– Lau mình mẩy đi rồi mặc vào…
Tên đó tiếp tục chúi mũi lên cái màn hình vi tính hình như chat chit với ai thì phải. Sau khi sạch sẽ mát mẻ, nằm chèo queo một mình trên giường một lúc, nó vuột miệng:
– Mượn cái máy coi, nằm một chỗ chán chết bà…
Vừa đưa cái máy cho nó thằng Quân vừa leo lên giường nằm sát bên khiến nó la bài hãi:
– Cái gì vậy cha nội? Sao ông nói: đứa nằm trên, đứa nằm dưới?
Thằng Quân xoay người qua, để tay lên bụng nó cười nham hiểm:
– Sao? Muốn đứa nằm trên, đứa nằm dưới hả? Nhóc thích nằm trên hay nằm dưới?
Oh, lần đầu tiên nghe thằng này biết giỡn bậy đó, biết mình nó hớ nó chống chế:
– Ý tui là thằng nằm trên giường, thằng nằm dưới đất…
Thằng Quân ngắt vào vυ" nó một cái đau điếng rồi thở dài một cái, bắt đầu nhắm mắt:
– Ngốc ơi là ngốc, nói vậy mới có người chịu ngủ lại với anh chứ. Ai kêu tin chi!
Tuấn chụp lấy cái cây gõ lên đầu Quân:
– Ông liệu hồn đó! Giở trò là biết tay tui à nha!
Thằng Quân nhắm mắt mà còn mỉm cười nữa chứ, xoay qua, choàng tay ngang bụng nó, giả bộ như vô tư và ngủ say sưa, mặc cho nó đập cái cây chan chát vô tay:
– Lấy cái tay ra…
Thằng Quân càng ôm chặt hơn nữa, đến lúc nó la “đau” thì thằng Quân mới chịu nới lỏng ra nhưng tay vẫn không rời, Quân gắt gỏng:
– Để cho anh ngủ!
Thật tình là bực bội quá đi. Sau này nó thề là sẽ không bao giờ tin lời tên này nữa. Nó mặc kệ và bắt đầu dán mắt vào cái laptop. Tay thằng Quân vẫn yên vị trên bụng nó. Tiếng thở thằng Quân đều đặn trong khi nó không tài nào chợp mắt, phần vì lạ chỗ, phần vì khá ê ẩm.
Suốt đêm đó chỉ cần thằng Quân trở mình, động đậy một cái là nó quay qua nhìn ngay… chắc nó cũng lo lắng thằng này sẽ giở trò gì đó. Dù thật lòng nó tin là tên này không dám làm gì bậy bạ nhưng dù sao, cẩn thận vẫn hơn… Thằng Điệp Buzz nick nó:
– Êh, mày đang ở đâu vậy? Sao giờ này còn online?- Tao đang ở nhà trọ… mới bị giang hồ chém!
Thằng Điệp ngạc nhiên hỏi:
– Là sao? Sao bị chém? Sao lại ở nhà trọ?- Chiều tao đi học bị hai thằng nào chạy xe ngang qua chém, tao nghĩ chắc là đám của thằng Hoài. Vô bệnh viện băng bó, giờ phải kiếm nhà trọ ngủ đâu dám vác mặt về gặp ông già… quên nữa, khuya nay mày nói bà Nương cho tao nghĩ làm vài bữa nha…- Ủa mà sao chiều tao điện thoại… anh Quân bắt máy nói là…- Mẹ, mày tin lời thằng đó hả? Nó chở dùm tao vô bệnh viện, có vậy cũng không hiểu! Ngu! Tao đâu có mê nó như mặt mày đâu!- Ừh, biết rồi, làm gì dữ vậy… tao cũng nghĩ ảnh đùa… ủa mà sao ổng đưa mày về mày không chịu qua nhà ổng ngủ tự nhiên đi nhà trọ chi?- Thôi mày hỏi nhiều quá! Đừng nhắc tới thằng đó nữa… tao không thích!
Điệp có vẻ uể oải khi đưa biểu tượng cái mặt đang ngáp dài:
– Ừh… thôi tao ngủ àh… phải chi tao bị chém anh Quân chở tao vô bệnh viên thì lãng mạn biết mấy mày nhỉ?- Mày bệnh quá rồi đó!
Thằng Điệp vẫn chưa hết mơ mộng:
– Tao sẽ kiếm cớ để được tới ngủ chung với ảnh… chắc là… hí hí hí- Thôi tao ngủ àh, bớt mơ mộng đi cưng…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
- Chương 12