Nó cảm thấy ngộp thở với bầu không khí trong căn tin, nó im lặng, cố ăn hết những thứ trên bàn để còn nhanh chóng về lớp. Từ nãy đến giờ nó phải chịu hết bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về bàn ăn, từ những điều dễ nghe đến những điều khó nghe .
Nó không biết Vương đang tính toán cái gì, rõ ràng là thích Nguyệt Anh nhưng lại cố tình quan tâm nó trước mặt Nguyệt Anh và Khương, còn Nguyệt Anh thì ra sức gắp đồ ăn đưa cho Khương, miệng lúc nào cũng nở nụ cười duyên. Khương thì im lặng không nói gì, tựa như anh chẳng để ý xung quanh.
“Thanh, nãy giờ cô thấy em không nói gì hết. Nói gì góp vui đi.”- Nguyệt Anh nháy mắt nói nó
“…..”
Nó không trả lời làm Nguyệt Anh thấy mình hơi vô duyên nên cười trừ nhìn nó. Khương nhìn nó cười nửa miệng rồi tiếp tục ăn, anh vốn biết tính nó đã lầm lầm lỳ lỳ như thế, nếu không phải ép buộc thì nó sẽ không nói chuyện, bất kể người đó là ai. Vương khó chịu nhìn nó, nở nụ cười thật tươi rồi quàng tay kéo nó sát vào người mình, không quên bóp mạnh vào vai nó
“ Cô thông cảm, bạn gái em hay ngại lắm, phải không?”
Vương cười như không cười nhìn nó hỏi, nó nhíu trán nhìn Vương, anh ta đang định giở trò gì đây? Nó bắt đầu ghét cảnh bị làm bia đỡ đạn như vậy, lúc nào cũng bị mang ra làm trò đùa, nếu là người khác như những người trong gia tộc thì một chút nó cũng không để ý, nhưng điều đó không có nghĩa nó chấp nhận như thế, nhất là đối với 3 người đang ngồi trước mặt nó bây giờ. Chán ghét cùng cực chính là cảm giác nó đang phải nếm.
“Phải không?”- Vương nhấn mạnh câu hỏi , ghé sát vào tai nó thì thầm tạo ra cảnh tượng mờ ám khiến mọi người xung quanh cũng phải đỏ mặt tía tai.
Khương liếc đôi mắt nhìn Vương, người anh lặng đi, cảm giác tức tối trong người bắt đầu lan ra. Nguyệt Anh không biết nên mừng hay nên buồn. Thấy Vương giúp mình, làm Khương tức giận như thế cô rất vui, nhưng bởi vì Khương tức giận nên cô mới đau lòng, bởi vì khi tức giận thì chứng tỏ Khương rất để ý nó.
“ Thánh nữ , cô muốn mọi người nhìn cô bằng con mắt như nhìn người ngoài hành tinh không? mắt bạc, bắt đầu từ bây giờ cô phải nghe lời tôi.”
Nó trợn mắt nhìn Vương, tay nắm chặt thành quyền, thay vì nổi giận, nó đứng dậy, mặt đanh lại, nhìn Vương nói
“ Nếu biết có ngày như hôm nay, tôi sẽ không cứu anh.”
Nguyệt Anh và Khương nhìn nó không hiểu nó đang nói gì.
“ Cô cứu tôi? Còn trẻ mà đã lú lẫn rồi hả? Có cần tôi nhắc lại không? Là tôi cứu cô từ thanh sắt mới đúng.”
Nó cười khẩy nhìn Vương, cũng như Vương, nó túm lấy áo anh, đưa miệng thì thầm vào tai Vương
“ Anh nghĩ tôi có thể chết được sao?”
Vương đứng sững trước lời nó nói. Phải, làm sao nó có thể chết được trong khi Vương chính mắt nhìn thấy được nó bước đi trên nước, mỗi bước đi đều xé nước ra làm đôi thì với một thanh sắt như thế, nó làm sao có thể chết.
Khương nhíu mày nhìn nó, anh không biết Vương đã làm gì nó nhưng chắc chắn rằng điều đó khiến Khương cảm thấy không được thoải mái lắm.
Ngân Trúc từ xa nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt cô cũng liếc xem chuyện tiếp theo gì sẽ xảy ra. Cô thấy hứng thú với nó và Vương. Nếu Vương là người cai quản phương bắc, thì điều đó thật dễ dàng cho cô, chỉ cần tác hợp nó với Vương thì dòng họ Đoàn sẽ suy sụp, tới lúc đó cô sẽ là người có năng lực nhất chỉ cô mới ngăn chặn được thảm khốc kinh hoàng đó, rồi cô sẽ trở thành người đứng đầu phương Đông, thành lập một gia tộc chỉ của riêng cô. Của riêng cô mà thôi.
Vương vẫn đứng đó, mắt anh không chớp nhìn nó. Nó cầm cặp nhìn qua Khương và Nguyệt Anh một lần rồi bước đi, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Vương vội chạy đuổi theo nó, nắm tay nó lôi ra chỗ không người
“ Buông ra.”- nó lạnh lùng nói
“ Đừng nghĩ cô là thánh nữ, thì muốn làm gì thì làm.”- Vương nghiến răng nói
“ Muốn làm gì thì làm? Là tôi hay là anh? Tôi đã làm gì mà khiến anh xem tôi là trò chơi của anh, chuyện của các người thì liên quan gì tôi, mà anh lại lôi tôi vào.” Nó cũng tức giận nói
“ Nếu cô biết điều thì tôi đã không phải làm thế.”
Nó nhíu trán không hiểu Vương đang đề cập đến vấn đề gì. Vương khinh thường nói nó
“ Cô biết Khương và nguyệt Anh đang quen nhau, vậy mà vẫn mặt dày đi cướp bạn trai người khác, cô không thấy xấu hổ nhưng tôi thấy xấu hổ thay cô đó. Tôi muốn cô tỉnh một chút, Khương sau này chắc chắn sẽ lấy Nguyệt Anh. Không có chỗ cho cô đâu.”
Lời nói của Vương như một cây búa đánh thật mạnh vào tim nó, khiến chúng nổ tung thành từng mảnh, máu văng tung tóe lên áo nó, lên tay nó, lên cả mắt nó nữa, khiến thứ nước mắt kia như muốn trực trào ra. Vừa cảm thấy bị xúc phạm vừa cảm thấy bị tổn thương. Nó không biết vì Vương hay Khương nhưng chỉ biết ngay lúc này, tại thời điểm này, nó như chết đi một nửa.
Thấy nó im lặng, Vương thấy lời nói của mình có chút tàn nhẫn nhưng anh không muốn bất cứ ai làm đau Nguyệt Anh, tất cả những thứ vừa rồi anh làm chỉ là muốn giúp Nguyệt Anh, khiến Khương đừng nghĩ gì đến nó nữa, khiến Khương buông tay. Và còn muốn cả nó đừng nghĩ gì đến Khương nữa, bởi vì trong lòng Vương cảm thấy có chút không thích khi phải nghĩ nó rằng nó đang nghĩ đến Khương.
“ Tôi nói tôi thích Khương sao? Tôi nói tôi cướp bạn trai người khác sao? Đừng áp đặt suy nghĩ của các người lên tôi.”
Nó lạnh lùng nói rồi định quay bước đi thì thấy Khương cùng với Nguyệt Anh đang đứng nhìn nó. Vừa kịp nghe những lời nó nói.
Nó lấy lại vẻ mặt bình thản như thường ngày, rồi bước đi ngang qua Nguyệt Anh, và cả qua Khương nữa.